Trước cửa sổ của tòa nhà cách đó không xa, Lý Nhạc Bình lạnh nhạt đứng yên tại chỗ, vẻ mặt trống rỗng chết lặng, dùng một giọng điệu khàn khàn quái dị đáp trả Dương Gian.
Trông hắn ta chẳng khác gì một cỗ thi thể đang hoạt động.
- Có đôi khi tôi vẫn sẽ bị mất khống chế. Tôi chỉ duy trì được sự thanh tĩnh này vào ban ngày mà thôi. Chỗ này là quỷ vực của cậu, cho nên tôi ngoài ý muốn tỉnh táo. Một khi tiến vào trạng thái đêm tối, tôi sẽ một lần nữa bị mất khống chế. Thứ điều khiển tôi sẽ là con lệ quỷ này. Tôi định dùng năng lực lãng quên của lệ quỷ để khiến quỷ mộng du quên đi quy luật giết người của nó. Nhưng… Việc này còn cần một quãng thời gian tương đối dài.
- Thời gian càng lâu tôi càng có thể tỉnh táo được càng lâu. Nếu trước kia tôi chỉ có thể tỉnh táo chừng 12 tiếng, thì hiện tại thời gian đó đã là khoảng 15 tiếng rồi.
Dương Gian lạnh lùng nói:
- Cho nên cậu đã giết chết cả đồng đội?
- Tôi không có đồng đội, không có ai là Trương Tiểu Tiểu, cũng chẳng có người nào tên là Giang Thành hết. Tất cả những cái đó đều là giả, hồ sơ giả, thân phận giả. Người phụ trách của thành phố Đại Xuyên chỉ một mình tôi. Bất kể là quỷ tìm người, quỷ khói đen hay quỷ mộng du, chúng đều là lệ quỷ trong thân thể tôi.
Trong giọng nói chết lặng và cứng ngắc của Lý Nhạc Bình lại tiết lộ ra một chân tướng kinh người.
Không có Trương Tiểu Tiểu, không có Lý Nhạc Bình, con quỷ trong mãnh quỷ khu chính là hắn ta.
Vừa nghĩ đến điều này, bất kỳ ai cũng cảm thấy rùng mình.
Một người bình thường, không có gì lạ như Lý Nhạc Bình vậy mà có thể khống chế bốn con lệ quỷ.
Một người không thể bị ghi nhớ, nếu thứ này mà phối hợp thêm năng lực của quỷ tìm người và quỷ mộng du. Hắn ta gần như trở thành một người một người có thể xử lý bất cứ ngự quỷ nhân nào trong vô thanh vô thức.
Bởi vì hắn ta có quy luật giết người hẳn phải chết.
Ngoài ra, buổi tối mới chính là lúc Lý Nhạc Bình đáng sợ nhất.
Lý Nhạc Bình tự nói:
- Vì tôi quá mạnh, cho nên ban đêm không thể đi ra ngoài. Khi ở tổng bộ, tôi từ chối không tham gia chuyện linh dị của quỷ họa cũng là vì điểm đó. Vào buổi tối, không có bất kỳ ai chống đỡ được năng lực của tôi cả.
- Nhưng, bất kỳ ngự quỷ nhân nào cũng đều có ngày phải chết. Dù cho tôi có khống chế thêm nhiều lệ quỷ đi nữa cũng không có bất cứ ý nghĩa nào. Vì thế tôi quyết định đánh cược một lần.
- Đó chính là khống chế đầu quỷ ảnh, xâm nhập vào ý thức của lệ quỷ, biến bản thân thành một con quỷ thực sự.
Lý Nhạc Bình cũng không giấu diếm mà nói toạc ra kế hoạch của bản thân trong khoảng thời gian này.
- Hiện tại cậu nói điều này với tôi, có phải là muốn giải thoát không?
Dương Gian âm thầm nắm chặt thanh sài đao trong tay.
Một nhát chém là có thể tách rời Lý Nhạc Bình.
Nhưng hắn luôn có cảm giác mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy. Bởi vì người này sẽ không nói chuyện nhiều với hắn như này một cách vô duyên vô cớ.
Vả lại, đến giờ hắn cũng chưa thể xác định được liệu đối phương có phải là Lý Nhạc Bình không.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt, còn những lần trước đó có thể bỏ qua, vì không có chút ấn tượng nào.
…
Nhờ những tin tức kinh người được tiết lộ ra từ miệng của Lý Nhạc Bình. Hiện tại Dương Gian coi như đã hiểu được vì sao tổng bộ lại chọn người này làm đội trưởng.
Mấy tháng trước hắn ta đã là một ngự quỷ nhân khống chế 4 con lệ quỷ. Nhưng lại chỉ là một người bình thường, không nổi danh, cũng chẳng ai biết gì về hắn ta cả… Có lẽ việc này là do hắn ta điệu thấp, cho nên rất nhiều người không biết đến. Nhưng chắc chắn tổng bộ có biết, vì thế bọn họ mới trao danh ngạch đội trưởng cho hắn ta.
Vả lại, loại thực lực này của hắn ta đúng là đã đủ tư cách để trở thành đội trưởng.
Tại thời điểm đó Dương Gian tuyệt đối không thể nào là đối thủ của Lý Nhạc Bình được.
Dương Gian có thể trở thành đội trưởng hoàn toàn là nhờ vào công lao khi xử lý chuyện linh dị của quỷ chết đói, chứ không phải dựa vào thực lực.
Nhưng hiện tại...
Dương Gian có thể xử lý sạch con lệ quỷ bị nghi là ngọn nguồn của mãnh quỷ khu, đồng thời lần nữa đối mặt với Lý Nhạc Bình, người đã trở thành dị loại.
Có lẽ hắn ta đã trở thành một con quỷ có được ý thức người sống.
Loại trạng thái này cực kỳ đặc biệt. Trước đây Dương Gian cũng từng có một vài suy đoán về trạng thái này. Nhưng hắn cảm thấy loại trạng thái này có chút thiếu sót. Bởi vì ý thức của người sóng không thể nào ảnh hưởng đến bản năng của lệ quỷ được. Nếu chuyện này cứ kéo dài mãi, đến cuối cùng ý thức chắc chắn sẽ bị lệ quỷ ăn mòn, dần mất đi cảm tình, để rồi biến thành một con quái vật bị lệ quỷ chi phối.
Nhưng trường hợp của Lý Nhạc Bình lại khác.
Bởi vì con lệ quỷ mà hắn ta khống chế là con quỷ lãng quên, nên thứ mà hắn ta chống chọi với lệ quỷ cũng không phải là ý thức thuần túy, mà còn kèm theo cả lực lượng linh dị nữa.
Cho nên, trường hợp của Lý Nhạc Bình là không thể phục chế, mà chỉ là một loại tổ hợp ngẫu nhiên, đặc biệt ngoài đó. Có thể nói đây là một chuyện ngoài ý muốn. Cũng giống như hành động treo cổ tự sát trước tấm gương quỷ của Dương Gian trước đây. Nếu làm lại thêm một lần nữa, nói không chừng hắn cũng sẽ mất mạng, không có bất cứ cơ hội sống sót nào.
- Dương Gian, tôi không muốn đối nghịch với cậu. Tôi biết lần này cậu sẽ đến thành phố Đại Xuyên, không, là ai đến thành phố Đại Xuyên cũng đều không quan trọng. Điều quan trọng nhất chính là người đó có thể phá vỡ cục diện bế tắc của thành phố Đại Xuyên.
Lý Nhạc Bình vẫn là bộ dạng của một cỗ thi thể băng lãnh, hắn ta đứng trước cửa sổ trong tòa nhà gần đó.
Hắn ta lại mở miệng nói chuyện, tiếp tục giao lưu với Dương Gian.
Dương Gian nói:
- Thật không? Vì sao cậu lại không báo cáo cho tổng bộ biết thành phố Đại Xuyên đã bị mất khống chế. Đồng thời tôi cũng không điều tra được bất cứ tư liệu nào có liên quan đến việc này cả.
Lý Dương ở bên cạnh cũng đang nhìn chằm chằm vào Lý Nhạc Bình.