Qua cuộc hội thoại vừa rồi, hắn ta xem như đã hiểu.
Hiện tại Lý Nhạc Bình không còn là người nữa, mà là một con lệ quỷ.
Cho dù hắn ta có được ý thức của người sống thì đã sao?
Một khi dính líu đến quỷ thì không có gì là chắc chắn cả. Hắn ta sẽ có nguy cơ bị mất khống chế và trở thành một mối uy hiếp tiềm ẩn cực lớn. Không một ai có thể yên tâm đối với hắn ta cả.
- Tổng bộ?
Khuôn mặt băng lãnh của Lý Nhạc Bình khẽ co lại, dường như muốn biểu lộ cái gì đó, nhưng trạng thái của cỗ thi thể này không cho phép hắn ta làm điều đó.
- Nếu khu vực của người phụ trách xảy ra vấn đề, người kia có thể cầu cứu đến người đội trưởng quản lý khu vực. Nhưng một khi đội trưởng xảy ra vấn đề, như vậy dù bên phía tổng bộ có phái người đến trợ giúp đi nữa cũng tương đối giới hạn. Nếu không phải vậy, kế hoạch đội trưởng sẽ không có bất cứ ý nghĩa nào.
- Với lại, chỗ này cũng chưa đến mức bị mất khống chế hoàn toàn. Trước khi tôi thử cố gắng khống chế con lệ quỷ kia, tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ.
- Mãnh quỷ khu, tiểu khu Minh Nguyệt là nơi tôi ẩn núp, cũng là chỗ tôi nghĩ ngơi.
Lý Nhạc Bình nói giống như hắn ta đã tính toán hết thảy mọi thứ. Đồng thời tỏ ra không cảm thấy ngoài ý muốn đối với sự xuất hiện của Dương Gian. Bởi vì theo như hắn ta nói, tình huống chỗ này sớm muộn gì cũng sẽ bị một người đến và phá vỡ. Nhưng với tình thế hiện tại, lượng người có thể phá vỡ được cục diện này không hề nhiều.
Dương Gian chỉ là một trong số những người đó.
Với lại, dù cục diện bế tắc này không được phá vỡ, thì chỉ cần cho hắn ta một chút thời gian, hắn ta cũng có thể chậm rãi xử lý nó.
Dương Gian khẽ nhíu mày.
- Cho nên, những con quỷ trong này chính là do cậu thả ra? Vì cậu muốn mượn nhờ năng lực hình thành quỷ vực của nó sau khi khôi phục để ngăn cản sự xâm lấn đến từ đầu quỷ ảnh. Đồng thời giảm xuống hệ số nguy hiểm khi bản thân bị mất khống chế. Ngoài ra còn có thể đảm bảo bản thân sẽ không bị một số nhân tố không xác định khác quấy nhiễu, chờ đợi ngày phá kén trọng sinh?
- Đúng là như vậy.
Ở bên cạnh khung cửa sổ đen sì, trống rỗng, cỗ thi thể băng lãnh của Lý Nhạc Bình khẽ gật đầu đầy cứng nhắc.
- Nhưng những chuyện này có liên quan gì với tôi? Bởi vì cậu bị mất khống chế mà tôi phải gặp phiền phức, thậm chí người của tôi chút nữa đã đoàn diệt ở trong mãnh quỷ khu. Chuyện đã đến nước này mà cậu chỉ muốn giải thích dăm ba câu là có thể bỏ qua mọi thứ như vậy sao?
Ánh mắt Dương Gian rất lạnh.
Nhưng hắn không hề nóng nảy.
Bởi vì nguyền rủa của hộp âm nhạc vẫn còn, ít nhất nó còn duy trì thêm được vài ngày. Nên cuộc đối thoại chừng vài phút như này không có bất cứ ảnh hưởng nào đối với hắn cả.
Huống hồ gì.
Nguyền rủa của thanh sài đao vừa mới bộc phát, quỷ ảnh bị đánh ra thành từng phần, cũng đang cần có thời gian để khôi phục lại.
Che nên việc câu kéo thời gian cũng không hề xấu đối với hắn.
Lý Nhạc Bình nói:
- Hiện tại cậu đối phó với tôi, cậu cũng không nhận được bất cứ chỗ tốt nào. Có lẽ cậu có thể sẽ giết được tôi, nhưng mọi thứ cũng chỉ có nhiêu đó. Ngoài ra, lúc trước có vẻ như cậu đã đi vào trong căn phòng 301 kia.
- Chỗ đó chính là ngọn nguồn của chuyện linh dị mãnh quỷ khu. Trước kia tôi từng đi qua đó điều tra, gặp phải nguy hiểm gì đó, khiến tôi không thể không xóa đi ký ức về ngày hôm đó. Mặc dù tôi không biết rõ chỗ đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu ngay tôi cũng không thể không xóa bỏ trí nhớ để giữ mạng, thì nó phải cực kỳ nguy hiểm.
- Hiện tại cân bằng đã bị phá vỡ, con quỷ trong phòng 301 đã đi ra. Hiện tại cậu có đối phó với tôi cũng chẳng được gì hết. Huống hồ gì con quỷ mà tôi mất khống chế đã bị cậu xử lý xong rồi.
Hắn ta không muốn nảy sinh xung đột với Dương Gian.
Lúc này bản thân Lý Nhạc Bình đang ở trong tình trạng yếu ớt nhất. Hắn ta cần có chút thời gian để xóa bỏ quy luật giết người của quỷ mộng du, giảm bớt sự ảnh hưởng của nó đối với bản thân, để rồi thay thế nó.
Trở thành một con lệ quỷ có ý thức người sống.
Một khi làm được điều này, hắn ta sẽ thu hồi lại những phần ghép hình lúc trước. Sau đó hắn ta chắc chắn sẽ trở thành một vị ngự quỷ nhân đỉnh cấp trong giới linh dị.
Không, hẳn là một vị ngự quỷ nhân độc nhất vô nhị.
Dương Gian biết dã tâm của hắn ta, cũng đã nhìn ra ý định của Lý Nhạc Bình.
Chính vì vậy hắn mới phải suy nghĩ xem liệu có nên xử lý Lý Nhạc Bình hay không?
Một khi để Lý Nhạc Bình thành công, đồng thời tương lai kẻ này lại đối nghịch với hắn thì đó sẽ là một mối uy hiếp cực kỳ lớn. Nhưng ngược lại, nếu hắn giết không được Lý Nhạc Bình thì đương nhiên là đã đắc tội với một vị ngự quỷ nhân cấp độ đội trưởng này.
Mặc dù Dương Gian không sợ.
Nhưng trước đó hắn đã đánh nhau một trận với Diệp Chân ở thành phố Đại Hải. Nếu hiện tại đến thành phố Đại Xuyên lại đánh nhau với Lý Nhạc Bình lần nữa, như vậy hắn quá thiệt thòi.
Đồng thời, nguyền rủa của hộp âm nhạc cũng không phải sẽ tồn tại mãi mãi.
Mấy ngày nữa, nguyền rủa của nó sẽ bộc phát, cho nên Dương Gian cần có thời gian để xử lý nó.
"Đánh nhau với Lý Nhạc Bình ở chỗ này là một hành động không sáng suốt. Giữa hắn ta và mình không có bất cứ mâu thuẫn gì cả. Với lại phòng 301 kia chắc chắn có liên quan đến bưu điện quỷ, mình hẳn nên trở lại đó điều tra, chứ không phải dây dưa ở chỗ này. Ngoài ra còn một điểm quan trọng nữa, đó là kế hoạch của Lý Nhạc Bình đã thành công một nửa. Hiện tại hắn ta chưa hẳn đã không có năng lực liều mạng, nếu đánh nhau mà bên của mình lại có người chết, vậy thì lỗ to."
Dương Gian kiềm chế xúc động muốn xử lý Lý Nhạc Bình.
Dù sao tên này cũng là nhân vật cấp đội trưởng, nếu xử lý hắn ta mà lỡ bị tổng bộ biết thì cũng khó ăn khó nói.
Lý Nhạc Bình nói:
- Xem ra việc thương lượng giữa chúng ta đã thành công. Tạm thời con quỷ mà tôi bị mất khống chế sẽ do cậu bảo quản. Qua một đoạn thời gian nữa tôi sẽ cho cậu một cái điều kiện khiến cậu hài lòng để đổi nó lại. Ngoài ra, tôi cũng muốn nói lời xin lỗi đối với cậu về chuyện lần này. Dù sao việc này cũng là do tôi thất bại mới khiến cậu gặp phiền phức.