Cho nên.
Tình huống hiện tại đã hoàn toàn khác biệt, phương pháp sử dụng tấm linh vị để dịch chuyển ý thức đã không còn hiệu quả.
"Đương nhiên, mình còn có một phương pháp nữa. Đó chính là không cần làm gì hết, cứ để mặc cho quỷ ảnh tiếp tục xâm lấn ý thức. Chờ đến khi nguyền rủa của hộp âm nhạc bạo phát, nếu may mắn nguyền rủa này chưa chắc có thể giết chết mình. Nói cách khác, quỷ ảnh sẽ thay mình ngăn cản sự bộc phát nguyền rủa của hộp âm nhạc."
Đây chính là hạ sách của Dương Gian.
Nhưng vẫn như trước, đều là đánh cược.
Dù sao đi nữa, ngay khi quỷ ảnh xâm lấn vào cơ thể hắn, hắn cũng đang xâm lấn ngược lại quỷ ảnh.
Ý thức của hai bên đang dây dưa với nhau.
Nguyền rủa của hộp âm nhạc chắc chắn không thể bị chia tách.
"Nếu dung nhập hoàn toàn vào trong quỷ ảnh. Kế đó để cho nó thay thế mình tiếp nhận bạo phát của nguyền rủa, khả năng cao nó sẽ hoàn toàn rơi vào trạng thái chết máy… Nhưng để hoàn thành được kế hoạch này, mình nhất định phải có một biện pháp bảo vệ. Nếu không mình không dám chắc người sống sót đó sẽ là mình."
Dương Gian đột nhiên nghĩ đến tủ quỷ.
Nếu hoàn thành yêu cầu giao dịch với tủ quỷ, như vậy hắn có thể đảm bảo ý thức của bản thân không bị chết.
Lúc đó việc nguyền rủa bộc phát sẽ không còn chuyện của hắn nữa.
Chỉ là hiện tại giao dịch với tủ quỷ còn chưa hoàn thành.
Dương Gian không thể đưa ra yêu cầu.
"Nếu vạn bất đắc dĩ, mình còn có tấm da nâu nữa."
Cuối cùng, khi đi đến đường cùng mạt lộ, Dương Gian lần nữa lại nhớ đến tấm da nâu nguy hiểm có thể tiết lộ thông tin kia.
Tấm da nâu có thể sẽ cung cấp cho hắn tin tức và phương pháp.
Nhưng bên bản thân Dương Gian cũng không biết bên trong đó có chứa bao nhiêu nguy hiểm.
Tuy nhiên, nếu thực sự đi đến bước kia, dù biết rõ nguy hiểm hắn cũng sẽ phải thực hiện thử.
Bởi vì không thử hắn sẽ chết, nhưng nếu thử hắn sẽ có một chút cơ hội sống.
Nên không khó để biết hắn sẽ lựa chọn con đường nào.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, máy bay đã hạ cánh xuống sân bay của thành phố Đại Xương.
So với khung cảnh quạnh quẽ và quỷ dị của thành phố Đại Xuyên, thành phố Đại Xương khá bình thường.
Dòng người qua lại đông đúc, tương đối phồn hoa, náo nhiệt.
Mặc dù không thể nào so sánh với khung cảnh trước đây. Nhưng cũng đã rất tốt rồi. Đồng thời sau khi Dương Gian trở thành đội trưởng, lượng người chạy đến thành phố Đại Xương cũng nhiều hơn. Mặc dù tin tức hắn trở thành đội trưởng là một bí mật, nhưng dù nó bí mật đến đâu cũng sẽ có kẽ hở.
Việc có một nhân vật cấp đội trưởng định cư ở trong một thành phố là một điều có lực hấp dẫn cực kỳ lớn đối với nhiều người.
Lưu lượng người ở trên sân bay chính là bằng chứng rõ ràng nhất cho điều này.
Dương Gian xuống máy bay sau đó nói với Lý Dương.
- Mấy ngày tiếp theo cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt. Tôi còn có chút việc cần phải xử lý. Còn chuyện của bưu điện quỷ thì chờ tôi trở về rồi hẵng tính. 0
Lý Dương gật đầu, hắn ta biết Dương Gian cần phải đi xử lý tình trạng của bản thân.
Mặc dù trong lòng hắn ta có chút lo Dương Gian xử lý không được.
Nhưng hắn ta vẫn cố ý không hỏi đến điều này. Bởi vì có hỏi han nhiều cũng chẳng có tác dụng gì. Nếu Dương Gian thực sự phải xong đời, rất nhiều chuyện sẽ sẽ trở nên vô nghĩa.
Lý Dương chỉ nhắc nhở một chút.
- Đội trưởng, vậy anh nhớ cẩn thận một chút.
- Yên tâm đi, không có việc gì đâu.
Dương Gian bình thản trả lời, không biết là đang an ủi Lý Dương hay đang tự an ủi chính hắn nữa.
Một lát sau, hai người tách nhau ra ở trong sân bay.
Lý Dương ngồi xe rời đi, còn Dương Gian lại sử dụng quỷ vực.
Thực tế hắn cũng có thể dùng quỷ vực để di chuyển từ thành phố Đại Xuyên về thành phố Đại Xương. Nhưng vì cần có thời gian suy nghĩ đối sách nên hắn cũng không làm như vậy.
Sau khi xuất hiện, thân hình của Dương Gian đã ở trong tiểu khu Quan Giang của thành phố Đại Xương.
Dưới chân hắn vẫn là một cái bóng màu đen đang bị đinh đóng quan tài cố định.
Hắn vẫn tiếp tục áp chế quỷ ảnh, không giải trừ cho nó, tránh xảy ra việc nó lại cướp đi quyền khống chế thân thể với hắn.
"Đi qua chỗ của Vương San San tìm quỷ đồng lấy tấm da nâu."
Lối suy nghĩ của Dương Gian tương đối trực tiếp, thân hình hắn lại biến mất. Sau đó xuất hiện ở bên trong tòa nhà cổ từ thời kỳ dân quốc vừa được tu sửa lại.
Sau khi được sửa chữa, nó đã trở thành biệt thự của Vương San San.
Cô ở trong chỗ này.
Xung quanh có xây tường vây rất cao, nên người bình thường không thể nào vào được.
Hiện tại đang là xế chiều, ánh sáng mặt trời vẫn còn khá mạnh.
Bóng dáng Dương Gian xuất hiện ở trong sân vườn, ánh sáng mặt trời chiếu xuống, nhưng người của hắn vẫn có một cỗ khí tức âm lãnh, cùng mùi thi thối quanh quẩn.
Lúc này có một cô gái trẻ tuổi, sắc mặt trắng nõn, dáng người ưu nhã đang ngồi ở trong hành lang, cúi đầu đọc sách.
- Cậu lại sắp chết à?
Vương San San cảm giác được sự xuất hiện của Dương Gian, cô hơi ngẩng đầu, trên khuôn mặt trắng nõn không có bất cứ biểu lộ nào.
Giống như một vị thiếu nữ băng sương, không hề có tình cảm.
Dương Gian vẫn đứng yên tại chỗ, mở miệng khẽ nói.
- Cậu cảm giác được điều đó?
Vương San San không nói lời nào, chỉ khẽ vén tay áo, để lộ ra một cánh tay trắng như tuyết. Lúc này, ở trên cánh tay của cô có một con mắt quỷ dị màu đỏ đang dòm ngó xung quanh.
Con mắt màu đỏ này vẫn chưa hoàn thiện, chỉ mới hình thành bộ dáng sơ bộ chứ chưa có thực thể.
Nó giống với mắt quỷ, nhưng lại không đạt đến cấp độ của mắt quỷ.
- Mắt quỷ khôi phục đã ảnh hưởng đến cả cậu sao?
Chỉ liếc qua một chút, Dương Gian lập tức hiểu ra đại khái là chuyện gì xảy ra.
Lúc trước hắn mở ra bảy tầng quỷ vực mà không có chuyện gì, đó là nhờ có nguyền rủa hộp âm nhạc và quỷ ảnh hoàn chỉnh.
Nhưng Vương San San lại khác, cô cũng cảm nhận được sự ăn mòn của lực lượng linh dị từ mắt quỷ, nên sẽ cảm nhận thấy rõ ràng hơn một chút.
- Tôi có thể dùng nó để quan sát.
Vương San San khẽ nhắm mắt, sau đó lắc lư cánh tay.
Con mắt ở trên cánh tay lập tức dòm ngó lấy Dương Gian.
Điều quỷ dị chính là bản thân Dương Gian cũng có thể nhận được tầm nhìn truyền đến từ con mắt kia.
- Không sao, tôi có thể xử lý được.
Vương San San che con mắt trên cánh tay đi, sau đó nói:
- Tình trạng lần này của cậu rất nghiêm trọng.
Dương Gian bình thản nói:
- Tôi biết, cho nên tôi mới đến đây nói chuyện với cậu một chút.
Hai người là bạn học cấp ba, nhưng hiện tại vì không còn tình cảm, nên cả hai trở nên lạnh lùng giống như kẻ thù của nhau vậy.
Trên thực tế, trong lòng cả hai đều hiểu rõ, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, mối quan hệ giữa hai bên đã trở nên cực kỳ tốt.
Chỉ là do cả hai không có tình cảm, nên không thể biểu lộ ra ngoài.
- Cậu đến đây lần này là muốn tìm quỷ đồng?
Vương San San rất hiểu Dương Gian, vì thế đã đoán ra được mục đích của hắn.
Dương Gian nói:
- Đúng thế, với lại lần này tôi sẽ phải biến mất mấy ngày để xử lý vấn đề của bản thân.
Vương San San đứng dậy, đi đến trước mặt của Dương Gian. Cô không thèm quan tâm mùi thi thối đang tỏa ra trên người của hắn, mà duỗi cánh tay tinh tế, trắng nõn kia sờ sờ lấy gương mặt của Dương Gian.
- Ở trong thành phố này, ai cũng có thể chết, nhưng cậu thì không, bởi vì cậu là Dương Gian.
- Đương nhiên, tôi là Dương Gian, tôi sẽ không chết được đâu.
Dương Gian cố nặn ra vẻ tươi cười.
Một nụ cười băng lãnh, chết lặng.
Vương San San không nói thêm gì, cô buông tay xuống, rồi nhìn qua góc nhà ở bên cạnh.
Ở đó có một đứa bé mặc áo liệm, đi chân đất. Lúc này đứa bé hơi ngoẹo đầu, nhìn về phía bên này. Hai con mắt đỏ au của nó không có đồng tử, khiến cho người ta có một loại cảm giác quỷ dị, tà tính cùng sợ hãi.
Thứ Dương Gian chú ý đến là một cái lục lạc bằng vàng treo trên cổ quỷ đồng.
Bên trong nó là một tấm da màu nâu.
Đây là vì ngăn ngừa trường hợp tấm da nâu bị mất khống chế.
Bởi vì chỉ cần tấm da nâu dám lòi ra khỏi lục lạc, quỷ đồng sẽ lập tức nuốt chửng nó.
Với lại quỷ đồng không cần nghỉ ngơi, có thể canh chừng tấm da nâu 24/24, không có lúc nào là nó lười biếng.