Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1765 - Chương 1766: Dương Mưu 2

Chương 1766: Dương Mưu 2

Cửa căn phòng thứ ba của tòa nhà dân quốc kia không thể mở.

Nếu hắn mở nó ra trước khi chết, nói không chừng sẽ chết càng thảm thiết hơn.

Dương Gian trực tiếp nói vào vấn đề chính.

- Nếu mày đã không đưa ra được phương pháp, vậy mày chẳng còn chút giá trị nào đối với tao nữa. Quỷ đồng, đến ăn nó đi.

Quỷ Đồng lập tức chạy đến, sau đó không chút do dự há miệng và nhét tấm da nâu vào trong trong.

Miệng của nó há to, đen như mực, liên tục rơi vãi thi thủy, trông cực kỳ đáng sợ. Giống như nó muốn nuốt chửng tấm da nâu vậy.

Dương Gian không hề có ý định ngăn cản quỷ đồng, mà ngược lại hắn muốn nhìn xem liệu tấm da nâu có chịu thỏa hiệp không. Nếu nó không tiếp tục thỏa hiệp, vậy lần này không còn là tấm da nâu muốn khống chế hắn, mà là hắn muốn thử khống chế tấm da nâu.

Không thỏa hiệp, kết cục của nó sẽ là bị quỷ đồng ăn sạch.

Còn nếu thỏa hiệp, hắn muốn nhìn thử xem tấm da nâu sẽ thỏa hiệp theo phương pháp nào.

Chữ viết ở trên tấm da nâu vẫn không hề có sự thay đổi, dường như lượng tin tức mà nó tiết lộ chỉ có nhiêu đó mà thôi.

Mà lúc này quỷ đồng đã căn vào tấm da nâu, nước bọt không ngừng nhỏ giọt qua khóe miệng của nó.

Quỷ Đồng đang liên tục nhấm nháp và tấm da nâu cứ thế bị nuốt vào từng chút từng chút một.

Dương Gian vẫn trơ mắt nhìn như trước.

Hiện tại thứ đang bị kéo vào vực sâu không phải là hắn, mà là tấm da nâu kia. Còn bản thân hắn lại đang đứng xem liệu tấm da nâu này có chịu thỏa hiệp không.

Nếu không thỏa hiệp, vậy cho nó biến mất luôn cũng tốt.

Nó mà bị quỷ đồng ăn hết, cũng chẳng khác gì bị quỷ chết đói ăn cả.

Nói không chừng quỷ đồng còn có thể khống chế tấm da nâu.

Ngay khi quỷ đồng sắp nuốt được một nửa tấm da nâu.

Phía trên tấm da nâu vốn đang yên tĩnh đột nhiên xuất hiện dị thường.

Những chữ viết trước nhanh chóng biến mất, sau đó một loạt những chữ khác được xuất hiện với tốc độ nhanh chóng.

"Tôi là Dương Gian, khi cậu nhìn thấy thứ này thì có nghĩa là tôi đã chết… Tôi đã trải qua rất nhiều chuyện linh dị nguy hiểm, nhưng lần này lại càng nguy hiểm hơn so với những lần trước. Ở tại thành phố Đại Xuyên, một lần nữa tôi lại phải mở ra nguyền rủa của hộp âm nhạc. Đây là lần thứ hai tôi sử dụng đến nó, khiến cho tiếng chuông nguyền rủa tiếp tục vang vọng ở trong đầu của tôi."

"Tôi có dự cảm, tôi sẽ không thể nào đối kháng được với loại nguyền rủa đáng sợ này. Tôi đang sắp chết. Ngoài ra, mọi việc còn tồi tệ hơn cả lần trước, lần này quỷ ảnh của tôi đang ở trong trạng thái khôi phục. Mặc dù nó đã bị áp chế tạm thời, nhưng loại áp chế này không thể kéo dài được lâu."

"Tôi đã thử ra rất nhiều phương pháp, nhưng tất cả đều vô dụng. Phương pháp duy nhất chính là phải để cho nguyền rủa của hộp âm nhạc bộc phát ở trên người của quỷ ảnh. Chỉ có như vậy tôi mới có thể tiếp tục sống sót."

"Đây là một ý nghĩ vừa điên cuồng vừa táo bạo. Tôi nghĩ như vậy, cũng làm như thế. Nhưng tôi cũng không biết có nên nói ra phương pháp này cho cậu hay không? Trước đó, tôi muốn hỏi cậu một câu."

"Ý thức của người sống là gì?

"…"

- Há miệng, không được ăn.

Dương Gian vừa nhìn thấy tấm da nâu thay đổi chữ viết, hắn lập tức đoạt lại nó khỏi miệng quỷ đồng.

Nhưng vừa mới lấy lại, hàng chữ phía trên lại nhanh chóng biến mất.

Mặc dù nó biến mất rất nhanh, nhưng dựa vào mắt quỷ, Dương Gian đã đọc được hết nội dụng.

Đồng thời câu nói sau cùng cũng khiến hắn chứ ý.

"Ý thức của người sống là gì?"

Dương Gian đang tự hỏi, nhưng chính lúc này nội dung trên tấm da nâu đột nhiên thay đổi.

Chữ viết trên tấm da nâu dần hình thành một phương án.

"Tôi đã giải quyết được nguyền rủa của hộp âm nhạc và vấn đề quỷ ảnh khôi phục. Nhưng nếu cậu muốn làm được điều đó, cậu phải thực sự tin tưởng vào tấm da nâu, không được nghi ngờ, bởi vì, bất cứ sự nghi ngờ nào đều sẽ dẫn đến kết cục là cậu phải chết."

"Lần bộc phát tiếp theo của nguyền rủa hộp âm nhạc chính là một giờ mười lăm phút chiều hai ngày sau. Ngay khi nguyền rủa bộc phát, tôi buông bỏ áp chế cho quỷ ảnh. Để quỷ ảnh xâm lấn vào trong ý thức của tôi, đồng thời dùng tấm da nâu che ở trên mặt… Sau đó tôi nằm ngủ. Chờ đến khi tôi tỉnh lại, quỷ ảnh đã chết máy, nguyền rủa của hộp âm nhạc biến mất."

"Tôi là Dương Gian, khi cậu nhìn thấy thứ này thì tôi vẫn còn sống."

Chữ viết chỉ hiển thị đến đây, sau đó mọi thứ lại chìm vào bình tĩnh.

Bên trên tấm da nâu không còn có bất cứ biểu hiện nào của lực lượng linh dị nữa.

Ánh mắt Dương Gian trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào tấm da nâu ở trong tay.

"Tại thời điểm nguyền rủa bộc phát, dùng tấm da nâu che ở trên mặt rồi ngủ một giấc là xong? Hiện tại cạm bẫy mà nó bố trí đã lộ liễu đến cỡ này sao? Hay là lúc này nó cảm thấy không cần thiết phải che giấu nữa, mà cứ trưng bày ra cho mình chủ động đi giẫm."

Những lần trước tấm da nâu đã che giấu cạm bẫy nhưng không hề phát huy được tác dụng, cho nên lần này dường như nó đã thay đổi sách lược.

"Không thể tin vào phương pháp này, nhưng mình cảm thấy câu nói lúc trước khá quan trọng."

"Ý thức của người sống là cái gi?"

Dương Gian bắt đầu suy tư.

"Những lời này được tấm da nâu tiết lộ khi bị quỷ đồng uy hiếp, cho nên nó vẫn có được một độ tin cậy nhất định."

"Muốn sống sót khỏi lần bộc phát này của nguyền rủa, có lẽ ý thức mới là thứ quan trọng nhất, là điểm đột phá. Mình biết điểm đó, tấm da nâu cũng biết. Nhưng tấm da nâu biết được phương pháp, còn mình thì không… Tuy nhiên, dựa theo đặc điểm từ quá khứ của tấm da nâu, nhưng phương pháp mà nó đưa ra đều có khả năng hoàn thành. Nó sẽ không thể nào đưa ra cho mình một phương pháp không thể thành công."

"Lại phải suy tư để tìm ra lời giải sao?"

Hắn khẽ xoa đầu.

Tìm ra lời giải, đây không phải là điểm mạnh của hắn.

"Chuyện này cứ thư thư một chút, dù sao vẫn còn có hai ngày rưỡi thời gian nữa. Hiện tại mình cần phải chế tạo ra một món vũ khí mà chỉ bản thân mình mới sử dụng, còn quỷ thì không, nhằm ngăn ngừa uy hiếp khi mình bị chết và lệ quỷ khôi phục lại."

Bình Luận (0)
Comment