Trương Lệ Cầm ngồi lại ngay ngắn, chuẩn bị ghi chép nội dung chuyến đi này của Dương Gian.
Số lượng thứ cần ghi chép của lần này tương đối nhiều, phải chép đến tận khuy mới xong.
Ngày hôm sau, Dương Gian đã trở về phòng an toàn số 1. Trước đó, toàn bộ thép đặc biệt mà hắn nhờ Trương Lệ Cầm đặt mua đã được vận chuyển đến, đang chờ hắn tự xử lý.
"Một giờ mười lăm phút vào ngày mai, nguyền rủa của hộp âm nhạc sẽ bộc phát."
Ở trong phòng an toàn số 1.
Dương Gian bắt đầu công tác chuẩn bị cho tình huống lần này.
Hắn tự hỏi về đoạn đối thoại ngày hôm qua với bác sĩ Trần, trong lòng cũng đã có được một phương hướng hành động đại khái.
Không cần dựa vào tấm da nâu nữa, cũng không cần nhờ người khác giúp hắn chế tạo phương pháp, chính bản thân Dương Gian cũng có thể làm được.
Dương Gian đã tìm ra được một lổ hổng để chui.
"Việc tạo ra một phần ký ức mới quá nguy hiểm. Nếu lỡ thành công, thì sẽ xuất hiện tình trạng bết bát nhất. Khi đó trong đầu của mình sẽ tồn tại hai đoạn trí nhớ, một là đoạn trí nhớ do mình viết ra, một đoạn là của bản thân quỷ ảnh tự có."
Hắn lại bắt đầu suy tư.
Giả sử, nếu hắn chết khi tiếp nhận nguyền rủa của hộp âm nhạc, nhưng trí nhớ vẫn còn tồn tại, khả năng đó sẽ có chúa trí nhớ của quỷ ảnh.
Quỷ ảnh hoàn chỉnh có được năng lực đánh cắp trí nhớ của người sống.
Điều này không phải là giả sử, mà khả năng cao chính là như vậy.
Thậm thí có lẽ hiện tại quỷ ảnh đã đánh cắp được trí nhớ của hắn rồi.
Nếu quỷ ảnh bị nguyền rủa của hộp âm nhạc khiến cho chết máy, vậy sẽ có chuyện hay ho xảy ra. Bởi vì lượng trí nhớ mà quỷ ảnh đánh cắp được có quá nhiều, nên sẽ có một trong số chúng trở thành chủ đạo và khống chế thân thể của Dương Gian? Còn cái nào thì Dương Gian không thể biết được.
Nói một cách khác.
Một khi quỷ ảnh bị chết máy, nguyền rủa hộp âm nhạc biến mất, trong số những người từng bị quỷ ảnh giết chết, ai may mắn sẽ được phục sinh.
Trí nhớ của ai chủ đạo thân thể này, thì coi như ý thức người đó được phục sinh.
Còn những người khác, chỉ có thể trở thành một đoạn ký ức.
Việc này cũng giống như chơi xổ số vậy.
Toàn bộ người chết cùng chơi xổ số với nhau, ai trúng giải đặc biệt thì được phục sinh. Và Dương Gian cũng là một trong những người đó.
Vì thế hắn phải chuẩn bị chút gì đó, nhằm đảm bảo bản thân có thể lấy được tấm vé số giải đặc biệt và phục sinh, rồi thay thế quỷ ảnh, trở thành một con lệ quỷ có ý thức của người sống.
Dương Gian không biết đã trầm tư mấy giờ trong phòng an toàn. Sau đó hắn chợt đứng dậy, đi vào trong phòng và lấy ra một món đồ linh dị.
Đó là một tờ báo cũ kỹ, nhuốm đầy máu tươi.
"Mình cần dùng đến tờ báo cũ bị nhuốm máu."
Lúc trước hắn từng cân nhắc qua việc dùng tờ báo quỷ này để tạo ra cho bản thân một đoạn trí nhớ.
Nhưng việc này sẽ rất phiền phức, bởi vì nếu hắn tạo ra một đoạn trí nhớ, nó sẽ gây ra xung đột với trí nhớ sẵn có, từ đó tạo ra sự hoài nghi, rốt cục ai mới là Dương Gian.
Một khi trong đầu hắn xuất hiện suy nghĩ này.
Sự chân thực và duy nhất của Dương Gian sẽ bị xóa bỏ.
Đến lúc đó hắn có lẽ không phải là Dương Gian, cũng không phải lệ quỷ, mà là một người mới có nhân cách, ý thức mới.
Cho nên hắn buộc phải thay đổi phương án hành động.
Dương Gian suy tư phương pháp hành động.
"Mình chỉ cần xác nhận bản thân chính là Dương Gian là được. Kế đó tự mình sẽ tìm ra đoạn trí nhớ của bản thân từ trong vô số đoạn trí nhớ kia và thu hồi lại toàn bộ mọi thứ lúc còn sống… Đối với mình mà nói, việc này giống như một giấc ngủ hay mất trí nhớ mấy giờ, sau đó khôi phục lại vậy. Việc này căn bản sẽ không tạo ra bất cứ phiền phức hay xung đột gì."
"Cho nên mình không cần sửa đổi trí nhớ, chỉ cần xác nhận bản thân là ai."
Nghĩ đến đây.
Hắn bắt đầu công tác chuẩn bị.
Hắn lấy một cây bút, sau đó viết lên tờ báo quỷ mấy chứ: "Mình là Dương Gian."
Không có nội dung nào khác ngoài mấy chữ này.
Đồng thời vì để đảm bảo tính duy nhất và để cho tờ báo quỷ ảnh hưởng mạnh đến ý thức của bản thân, hắn liền viết đi viết lại mấy chữ đó.
"Mình là Dương Gian..."
Chữ có lớn có nhỏ, bắt đầu tràn ngập, lít nha lít nhít, chiếm hết toàn bộ bề mặt của tờ báo quỷ.
Dương Gian không thể dùng những thủ đoạn bình thường để nhắc nhở bản thân, mà cần mượn một cỗ lực lượng linh dị khác để nhắc nhở. Tránh xảy ra việc trí nhớ của hắn bị các đoạn ký ức khác cắn nuối hết, khiến bản thân không thể tỉnh lại và khống chế thân thể.
Rất nhanh.
Toàn bộ bề mặt của tờ báo quỷ đều chứa đầy bốn chữ:
"Mình là Dương Gian."
Đến lúc này Dương Gian mới dừng bút, cầm tờ báo quỷ đặt ở bên cạnh.
Kế đó.
Hắn lại tiến hành một loại hạng mục khác cho công tác chuẩn bị.
Hắn hơi ngẩng đầu nhìn xung quanh một chút.
Hiện tại cửa phòng an toàn chưa đóng lại, nên quỷ vực của hắn có thể kéo dài ra bên ngoài.
Lúc này hắn đã nhìn thấy đống thép đặc biệt mà Trương Lệ Cầm đặt đã được người ta mang đến và tháo xuống, đặt bên trong sân sau của biệt thự.
Dương Gian trực tiếp sử dụng quỷ vực để vận chuyển loại thép đặc biệt này vào trong phòng an toàn và bắt đầu chế tạo vũ khí.
Hắn thuần thục hòa tan vàng, làm ướt khuôn đúc, đồng thời lựa chọn mấy loại thép đặc biết bỏ vào bên trong.
Thanh sài đao không thể bị hòa tan vì trong nó có ẩn chứa lực lượng linh dị, nên nó sẽ bị vàng lỏng và hợp chất thép bao bọc, tạo thành đầu thương.
Kế đó là công đoạn khảm nạm đinh đóng quan tài vào đuôi thương.
Cuối cùng, một cây thương vàng rực cứ thế xuất hiện ở trước mặt của hắn. Trên thân thương có khá nhiều vết nứt một cách không có quy tắc, giống như những vết nứt do quá trình tôi lửa bị thất bại vậy. Nhưng thực tế, những vết nứt này là do Dương Gian cố ý tạo ra. Hắn cần làm như vậy để cho quỷ vực của hắn có thể chạm được vào thanh sài đao, nhằm phát động môi giới.
Dương Gian thử vung vẩy cây thương.
Lần này thương không còn bị cong hay méo nữa, cũng chẳng hề biến dạng, dường như nó đã có thể tiếp nhận được lực lượng của hắn.
"Không tệ lắm, chỉ cần mài dũa một chút là thành một cây vũ khí hoàn hảo liền."
Dương Gian tiếp tục hóa thân thành thợ rèn, gia công, tu sửa lại cây thương.
Theo từng tiếng gõ ở trong phòng an toàn.
Một cây trường thương kết hợp từ thanh sài đao và đinh đóng quan tài đã được hình thành.
Bàn tay quỷ khẽ nắm lấy thân thương, sau đó thông qua các vết nứt ở bên trên để đụng vào thanh sài đao.
Quỷ ảnh bao phủ trên mặt đất, môi giới trực tiếp hình thành.
Hắn nhìn thấy rất nhiều bóng người, có Trương Vĩ, Vương Tiểu Minh, Giang Diễm,.. Toàn bộ đều là người từng tiến vào trong phòng an toàn này.
Tuy nhiên hắn không dám rút cây thương này lên, bởi vì một đầu khác là đinh đóng quan tài. Lúc này đinh đóng quan tài đang phải cố định bóng quỷ ảnh.
Dương Gian thầm nghĩ trong lòng.
"Nếu mình thực sự chết đi, cho dù lệ quỷ có khôi phục lại, nó cũng không thể sử dụng thứ này. Bởi vì muốn sử dụng được thứ này cần phải có chút kỹ xảo."
Đây không phải là thứ mà chỉ cần cầm lên là có thể dùng.
Với lại lệ quỷ cũng không thông minh như con người, dù nó có lấy được thứ này thì cũng sẽ thành một món đồ sắt vụn mà thôi. Quỷ sẽ không thể nào dụng vào thanh sài đao và phát động môi giới được.
Kỹ xảo sử dụng thứ này không khó.
Đối với ngự quỷ nhân mà nói, bọn họ chỉ cần quan sát kỹ một lúc là nhìn ra được.
Nhưng đối với lệ quỷ chỉ biết hành động theo quy luật giết người thì điều này là cực kỳ khó khăn.
"Mình còn cần một chiếc quan tài để chứa đứng bản thân."
Sau đó tiếp tục Dương Gian quan sát đống vật liệu thép đặc biệt, trực tiếp dùng quỷ vực chế tạo thành một chiếc quan tài bằng thép.
Nhưng thứ này không thể ngăn cản lệ quỷ.
Vì thế Dương Gian tiếp tục hòa tan vàng, rồi móc sạch mọi thứ bên trong thành quan tài và đổ vàng lỏng vào, tạo thành một chiếc quan tài có ba lớp.
Cứ thế, một chiếc quan tài có thể giam giữ được lệ quỷ đã hình thành.
"Nếu mình chết, thứ này sẽ là nơi chôn cất của mình."
Dương Gian khẽ sờ lấy chiếc quan tài băng lãnh. Hắn có thể tưởng tượng ra được, mấy ngày tiếp theo hắn sẽ phải vượt qua mọi chuyện ở trong chiếc quan tài này.