Dương Gian trở lại phòng nghỉ trong cao ốc Thượng Thông.
Hắn tìm đến Đồng Thiến và nghiêm túc nói.
- Tôi đang định biến mất mấy ngày thời gian để xử lý tình hình của bản thân. Địa điểm là phòng an toàn số một trong tiểu khu Quan Giang. Nếu ba ngày sau mà tôi chưa đi ra khỏi đó, hoặc không có liên lạc với cô. Vậy khả năng cao tôi đã chết rồi. Đến lúc đó, căn phòng an toàn số 1 sẽ bị niêm phong, không ai được phép đi vào. Sau đó cô sẽ trở thành đội trưởng thứ hai, tiếp tục quản lý thành phố Đại Xương.
Hắn đang căn dặn, cũng đang lo liệu hậu sự.
Đồng Thiến tỏ ra hơi sững sờ một chút, sau đó hỏi.
- Tỷ lệ thành công là bao nhiêu?
Tìm lại cân bằng cho thân thể một lần nữa là một việc cực kỳ khó khăn. Nếu Dương Gian đã lo lắng, tính toán như vậy thì chắc chắn quá trình của việc này sẽ cực kỳ nguy hiểm. Thậm chí hắn còn an bài sẵn hậu sự rồi.
Dương Gian bình tĩnh đáp.
- Không biết, không ai biết được chuẩn xác đối với những việc có liên quan đến lực lượng linh dị. Tuy nhiên việc này cũng không phải là lần đầu tiên. Có thể sống sót được thì tốt, còn không thì cũng có nghĩa là tôi chỉ có thể dừng lại tại đây. Dù sao là ngự quỷ nhân thì đều sẽ có ngày phải chết.
Hắn đã trải qua quá nhiều chuyện khủng bố và chết chóc, cho nên đã chai lỳ đối với cái chết.
Đồng Thiến trầm mặc, cô khẽ gật gật đầu.
- Tôi hiểu rồi. Cần tôi giúp đỡ gì không?
Dương Gian nói:
- Trông chừng thành phố Đại Xương cho tốt là được, đối với tôi mà nói đó đã là giúp đỡ lớn nhất.
Đồng Thiến nói.
- Ý tôi là ngoại trừ cái đó ra cơ?
Dương Gian lắc đầu:
- Không cần, cô không giúp được gì đâu.
Đồng Thiến trịnh trọng nói.
- Được rồi, vậy tôi chờ anh trở về.
- Tôi cũng mong chờ bản thân có thể vượt qua được cửa ải này.
Dương Gian mỉm cười, một nụ cười băng lãnh, hơi cứng ngắc.
- Tôi đi.
Hắn không lãng phí thêm thời gian, mở ra quỷ vực, sau đó biến mất khỏi vị trí cũ.
Vẻ mặt Đồng Thiến trở nên ngưng trọng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía tiểu khu Quan Giang.
Trong lòng của cô hiểu khá rõ, với trạng thái lúc trước của Dương Gian căn bản lệ quỷ không thể nào khôi phục nhanh như vậy được. Nhưng từ lúc đó đến giờ thời gian mới trôi qua bao nhiêu lâu? Chỉ chừng hai tháng, vậy mà hắn đã không thể không đi xử lý tình trạng của bản thân.
Nói đi nói lại hắn vẫn quá liều mạng, dùng lực lượng lệ quỷ quá nhiều.
Nếu rời xa khỏi chuyện linh dị, khả năng Dương Gian có thể sống rất tốt.
Chỉ là... Dường như con đường của Dương Gian không thể dừng lại. Hắn giống như một chiếc xe hơi bị mất khống chế, chỉ có thể phi nhanh ở trên đường cao tốc.
Điều này gọi là thân bất do kỷ.
Đồng Thiến cũng là ngự quỷ nhân nên cô hiểu được.
Dương Gian trực tiếp trở lại trong căn biệt thự ở tiểu khu Quan Giang, đồng thời còn cưỡng ép mang Trương Lệ Cầm từ công ty trở về nhà.
Trước đó Trương Lệ Cầm còn đang xử lý một số việc ở trong văn phòng của tòa cao ốc Thượng Thông. Việc bản thân bị dịch chuyển trở về nhà trong nháy mắt như này quả thật đã khiến cô phải giật mình. Tuy nhiên khi nhìn thấy Dương Gian, cô lập tức buông lỏng tâm tình.
Quỷ vực sao?
Cô lén lút quan sát Dương Gian một cái, phát hiện ra sắc mặt của hắn không được tốt, có vẻ khá nặn nề.
Dương Gian ngồi trên ghế sô pha ở trong phòng khách, lạnh lùng nói.
- Tôi cần cô ghi chép nội dung cho vụ việc lần này, vì thế mới mang cô trực tiếp từ công ty về đây. Tạm thời cô cứ bỏ qua mấy việc đang làm một lúc đã.
Trương Lệ Cầm gật gật đầu:
- Được rồi, để tôi qua phòng lấy sổ.
- Không cần.
Dương Gian tiện tay chụp một cái, quyển sổ kia lập tức bị hắn lấy, sau đó ném qua cho Trương Lệ Cầm.
Trương Lệ Cầm vô ý thức nhận lấy.
Dương Gian thuận miệng hỏi.
- Trước đó tôi có nhờ Đồng Thiến nhắn lại cho cô giúp tôi đặt mấy lô hàng thép đặc biệt, cô đã làm xong chưa?
- Vừa rồi tôi đã liên hệ với mấy nhà xưởng, để bọn họ lập tức chở đồ đến. Hẳn là mọi thứ sẽ xong xuôi vào trước trưa mai.
Trương Lệ Cầm nói, đối với những việc mà Dương Gian bàn giao, cô không hề dám qua loa.
Một khi Dương Gian có việc phân phó, bất kể trong công ty có việc gì đều phải tạm thời gác lại để hoàn thành cho hắn.
Dương Gian gật đầu nói:
- Tốt lắm, thế Dương Gian đâu rồi? Sao vừa nãy tôi không thấy cô ấy ở công ty?
Hắn cũng không nhìn thấy, chỉ là không phát hiện ra sự tồn tại của Giang Diễm khi sử dụng quỷ vực thôi.
Trương Lệ Cầm nói.
- Cô ấy về quê của cậu rồi. Bác gái bảo nhà ở quê hơi cũ, nên cần xây mới lại một chút, vì thế kêu Giang Diễm trở về để hỗ trợ. Mặt khác, Giang Diễm cũng nhờ tôi hỏi cậu, có cần xây một căn phòng an toàn ở dưới đó không?
Vẻ mặt Dương Gian khẽ động.
- Ý tưởng của Giang Diễm nhiều đó chứ, còn quan tâm đến việc xây nhà ở quê, thì ra là vì nguyên nhân này. Tuy nhiên việc này cũng tốt, lượng vàng dự trữ của chúng ta còn nhiều không?
Trương Lệ Cầm nói với giọng điệu u oán.
- Tôi không phải là kế toán của cậu thì sao mà biết được tài sản của cậu có bao nhiêu chứ? Nhưng trước đó Giang Diễm từng đề cập qua cho tôi biết, nếu chỉ xây một căn phòng an toàn chừng 5 người thì hẳn là sẽ đủ dùng.
- Vậy thì cứ xây đi.
Dương Gian nói, xem như đồng ý.
Trương Lệ Cầm gật đầu nói:
- Vậy tôi sẽ báo lại cho hành động, tuy nhiên phòng 5 người có phải là hơi nhỏ chút không?
Dương Gian nghĩ nghĩ một lát rồi nói.
- Nếu chỉ để cho người nhà mình dùng thì chắc là đủ.
Trương Lệ Cầm khẽ hấp háy mắt, rồi nói.
- Vậy lỡ sau này nhà có đông người thì sao? Kiểu gì sau này nhà cũng có trẻ con, nên lo trước thì hơn. Với lại sau này tôi sẽ thường xuyên trở về quê với cậu.
Giọng điệu của cô vài phần nũng nịu.
Dương Gian nói.
- Vậy thì xây dựng phòng an toàn chừng mười người đi. Còn nhà ở thì đừng sửa nữa, chọn chỗ nào đó rồi xây mới đi.
- Được.
Trương Lệ Cầm cao hứng đáp ứng.
Dương Gian nói:
- Bắt đầu ghi chép đi. Còn nữa, mấy ngày tới tôi sẽ rời đi một đoạn thời gian. Công ty vẫn cứ làm việc như bình thường, nếu có vấn đề thì đi qua đó tìm Đồng Thiến.