Rất nhanh.
Quyền khống chế thân thể của Dương Gian lại bị tước đoạt. Người hắn lại trở về tình trạng như lúc ở trong tiểu khu Minh Nguyệt, thân thể không bị khống chế, nhưng ý thức vẫn cực kỳ thanh tỉnh.
Đồng thời tình trạng bị qa xâm nhập ý thức lại lần nữa xuất hiện.
Dương Gian cảm nhận được một thứ gì đó âm lãnh đang cố gắng cắn nuốt ý thức của bản thân. Nhưng tất cả những thứ đó đều bị tiếng chuông nguyền rủa của hộp âm nhạc chống đỡ được.
Mọi việc diễn ra đúng như dự đoán.
Cuộc đối kháng giữa hai lực lượng linh dị đang duy trì một sự cân bằng yếu ớt.
Trước khi nguyền rủa của hộp âm nhạc kết thúc, quá trình này sẽ còn tiếp tục kéo dài. Đến khi nguyền rủa bộc phát, thì mọi thứ mới phát sinh sự thay đổi cực lớn.
Cứ như vậy.
Dương Gian trùm tờ báo quỷ ở trên mặt, nằm cứng ngắc ở trong cỗ quan tài do chính bản thân hắn chế tạo, giống như một cỗ thi thể, chờ đợi thời gian ấp ủ, chậm rãi hư thối.
Bất cứ ai cũng không thể nào ngờ được.
Thứ nhìn như một cỗ thi thể bình thường kia lại đang còn có ý thức, chỉ chờ đến khi kế hoạch thành công, ý thức trở về, thay thế lệ quỷ, trở thành một con lệ quỷ có ý thức của người sống.
Từng giờ từng phút cứ thế trôi qua.
Thi thể Dương Gian vẫn như cũ, không hề nhúc nhích, cũng chẳng có bất cứ động tĩnh nào. Mọi thứ đều chìm vào sự tĩnh mịch.
Ngay rạng sáng ngày thứ hai.
Ở bên trong quan tài tăm tối, âm lãnh chợt lóe lên một chút ánh sáng yếu ớt.
Nguồn gốc của ánh sáng này chính là từ chiếc điện thoại di động nằm cạnh bên thi thể của Dương Gian.
Trên màn hình điện thoại là nội dung của một đoạn tin nhắn.
Người gửi chính là… Phùng Toàn.
Nhưng hiện tại, Dương Gian không thể nào biết được mọi thứ ở bên ngoài nữa, nên chẳng thể để ý đến.
Phùng Toàn cũng không phải chỉ gửi đoạn tin nhắn này cho một mình Dương Gian, mà toàn bộ người trong tiểu đội đều nhận được. Nội dung tin nhắn chỉ có hai chữ.
"Cứu mạng!"
Đây là một đoạn tin nhắn cầu cứu.
Sáng sớm ở trong tòa cao ốc Thượng Thông.
Hôm nay, người phụ trách trực ban là Đồng Thiến và Trương Hàn.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Đồng Thiến, cô có nhận được không, là tin nhắn của Phùng Toàn, cậu ta gửi tin nhắn cầu cứu.
Trương Hàn tỏ ra cực kỳ kinh ngạc, hắn ta nhìn thật kỹ đoạn tin nhắn ngắn ở trên màn hình điện thoại như muốn xác nhận xem liệu có phải là gửi lầm không.
Hay là đoạn tin nhắn rác do tổng đài gửi đến gì đấy.
- Tôi cũng nhận được.
Đồng Thiến nhíu mày, điện thoại mà cô dùng là điện thoại di động vệ tinh của tổng bộ, nên có thể trực tiếp xác nhận được thân phận của người gửi.
- Đúng là Phùng Toàn, với lại vị trí của hắn ta đang ở gần thành phố Đại Xương. Tuy nhiên, theo như tín hiệu định vị thì hắn ta đang di chuyển, nhưng còn chưa đến khu vực thành thị.
Sắc mặt Trương Hàn khẽ động:
- Hiện tại đội trưởng không có mặt ở đây, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?
Việc Dương Gian ở trong phòng an toàn số một chỉ có mình Đồng Thiến biết. Nhưng cô sẽ không ngu đến mức tiết lộ tin tức này ra ngoài. Cho nên cô chỉ nói với Trương Hàn rằng Dương Gian có việc cần đi ra ngoài mấy ngày, tạm thời sẽ không thể trở về.
- Hiện tại Dương Gian không có mặt, chỗ này sẽ do tôi phụ trách. Nếu Phùng Toàn đã cầu cứu, chúng ta đương nhiên phải đi qua quan sát thử một chút.
Nói xong, Đồng Thiến đứng dậy, chuẩn bị xuất phát.
Trương Hàn hơi giật mình.
- Nhưng chúng ta không có quỷ vực, mà khoảng cách xa lại như vậy, muốn giúp đỡ được là chuyện không hề dễ dàng.
Đồng Thiến nói:
- Không có quỷ vực thì sao, chúng ta là người, chẳng lẽ không biết lái xe chạy đến hay sao? Dương Gian có thể sử dụng quỷ vực linh tinh, đó là do sự đặc thù của anh ta. Chứ ngự quỷ nhân bình thường không ai lại dám sử dụng lực lượng linh dị không kiêng nể như vậy. Những người làm thế là những người ngại bản thân chết chưa đủ nhanh.
- Tuy nhiên, tôi nhớ trước đó công ty từng được phân phối một chiếc máy bay trực thăng, tôi qua tìm Chương Hoa hỏi thử xem sao.
Chương Hoa chính là liên lạc viên do tổng bộ phái đến.
Bình thường hắn ta phụ trách phối hợp với Dương Gian để xử lý chuyện linh dị, đồng thời cũng trợ giúp các phương diện khác.
Chương Hoa nghe thấy Đồng Thiến muốn đi ra ngoài, thì lập tức xác nhận.
- Đúng là có một chiếc máy bay trực thăng, cần sử dụng hay sao?
Đồng Thiến nói.
- Đúng thế, hiện tại tôi cần sử dụng đến nó, tình hình đang rất cấp bách.
Chương Hoa gật đầu nói:
- Không có vấn đề, tôi sẽ cho người sắp xếp ngay. Ba phút nữa máy bay trực thăng sẽ có thể cất cánh. Hai người đến bãi đậu trực thăng đi.
- Cảm ơn.
Nói xong, Đồng Thiến lập tức đi vào thang máy chuyên chúc, tiến về bãi đậu trực thăng trên tầng cao nhất.
Còn Chương Hoa cũng lập tức thông báo cho phi công chuẩn bị sẵn sàng để cất cánh.
Trên đường chạy đến bãi đáp trực thăng, trong lòng Trương Hàn có chút không yên lòng nói.
- Chỉ có hai người chúng ta sao? Không kêu Hoàng Tử Nhã, Lý Dương đến à?
Đồng Thiến nói.
- Không cần quá lo lắng, chúng ta đi qua đó quan sát tình hình trước. Khả năng cao ở gần thành phố Đại Xương có khả năng xuất hiện chuyện linh dị loại lớn. Tín hiệu định vị cho thấy Phùng Toàn đang liên tục di chuyển, tôi thử gửi tin nhắn cho hắn ta, nhưng chưa nhận được hồi đáp. Cho nên trước khi xác nhận rõ tình hình, việc xuất động toàn bộ thành viên là hành vi tương đối lỗ mãng.
Cách này là cô học được từ Dương Gian.
Trước đó, khi ở thành phố Đại Xuyên, Dương Gian chỉ mang theo Lý Dương, hai người đi đến đó điều tra. Sau khi gặp chuyện và xác nhận tình hình thì mới điều hai người là cô và Hùng Văn Văn đến giúp đỡ.
Làm như vậy hệ số nguy hiểm sẽ trở nên thấp.
Hiện tại Dương Gian không có mặt, Đồng Thiến tạm thời làm đội trưởng, nên cô cần phải xung phong đi đầu.
Rất nhanh.
Một chiếc máy bay trực thăng cất cánh từ trên tầng cao nhất của tòa cao ốc Thượng Thông, đồng thời nhanh chóng bay đến khu vực phát ra tín hiệu.
Theo như tín hiệu định vị, hiện tại Phùng Toàn đang trên đường cao tốc đi đến thành phố Đại Xương.
Xung quanh chỗ này tràn ngập sương mù.
Mọi thứ ở hai bên đều bị bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc.