Ngay lúc này.
Trên đường cao tốc nằm ở ngoại ô thành phố Đại Xương, một chiếc máy bay trực thăng đang lơ lửng ở trên không trung. Khiến giao thông của đoạn đường này bị phá hỏng. Cánh quạt trực thăng quay vù vù khiến cho gió cuồng lãng.
Gió được tạo ra từ cánh máy bay trực thăng tuy mạnh, nhưng không thể nào xua tan đi sương mù ở phía dưới.
Theo thời gian trôi qua, sương mù càng ngày càng nồng nặc, hơn nữa phạm vi bao phủ càng lúc càng lớn.
Quỷ vụ đang bị mất khống chế, dần tỉnh lại.
Lúc này, Phùng Toàn, người khống chế con lệ quỷ này đang không rõ sống chết. Thân thể hắn ta bị vùi sâu ở trong gò đất nhỏ, không có ý thức, cũng chẳng hề có động tĩnh.
Còn hiện tại.
Hai người vừa chạy đến cứu viện là Đồng Thiến và Trương Hàn lại không thể nào đi giúp đỡ hắn ta được. Bởi vì trước mắt, bọn họ còn có chuyện quan trọng hơn cần phải xử lý.
Lúc này Trương Hàn thực sự cảm thấy cực kỳ khẩn trương/
- Thật sự phải đánh nhau sao?
Kể từ khi trở thành ngự quỷ nhân đến giờ, hắn ta cực kỳ ít khi phát sinh xung đột với người khác. Mọi thứ đều là dĩ hòa vi quý. Lúc trước khi ở câu lạc bộ Tiểu Cường hắn ta cũng làm như vậy. Cũng chính vì thế mà hắn ta có thể tránh né xung đột, sống sót được đến tận giờ.
- Anh cảm thấy chúng ta còn có lựa chọn hay sao? Đây không phải là chuyện linh dị, mà là cuộc tranh đấu người sống ta chết. Hiện tại mà lùi lại thì chẳng khác gì phải chết. Hôm nay, bọn chúng giết chết Phùng Toàn, cũng có nghĩa là đã tuyên chiến với chúng ta rồi. Dù hôm nay chúng ta không ra tay, thì với tội danh tấn công người phụ trách, bọn họ cũng đáng bị xử bắn.
- Đối với loại tội phạm cực kỳ hung ác này, không thể nào khoan dung được.
Sắc mặt Đồng Thiến cực kỳ lạnh.
Đồng Thiến ngây thơ, thiện lương, điều đó không hề giả. Nhưng đừng quên, cô cũng đã phải trải qua quá trình huấn luyện để trở thành người phụ trách. Đồng thời, trước khi kế hoạch đội trưởng được phát động, cô cũng là người đảm bảo an toàn cho một thành phố.
Nếu là trước kia và ba người kia còn chưa giết chết Phùng Toàn, có lẽ chuyện này còn cứu vãn được. Nhưng lần này thì khác.
Đối với tội phạm giết người, hơn nữa còn giết một người phụ trách, thái độ của Đồng Thiến còn kiên quyết hơn bất cứ ai.
Đó chính là đánh chết tại chỗ.
- Ra tay.
Người lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc trước là Liêu Phàm. Hắn ta khẽ quát lớn một tiếng, không hề có ý định lãng phí thời gian. Dù sao chỗ này cũng là thành phố Đại Xương, là địa bàn của người khác. Nếu xử lý được ba người Phùng Toàn, Đồng Thiến, Trương Hàn, thì việc tiếp theo của bọn họ sẽ thuận lợi hơn.
- Hứa Phong.
Sau đó ánh mắt hắn ta khẽ động, nhìn về phía người đàn ông giống như cỗ thây khô kia.
Người này tên là Hứa Phong.
Trước kia người này cũng từng có quen biết với Dương Gian, đó là lúc hắn ta đang ở trên xe buýt quỷ.
Hai bên từng gặp mặt nhau một quãng thời gian, đồng thời sinh ra chút mâu thuẫn. Tuy nhiên lúc đó Hứa Phong vẫn còn là một người phụ trách. Sỡ dĩ hiện tại hắn ta biến thành bộ dạng này, đó là vì sau khi rời khỏi xe buýt quỷ, Dương Gian đã yêu cầu tổng bộ truy nã hắn ta.
Hứa Phong lập tức trở thành tội phạm bị truy nã trên toàn cầu.
Cuối cùng hắn ta không còn cách nào khác, đánh phải trốn chui trốn lủi.
- Không có cách nào, chính Dương Gian là người biến tôi thành bộ dạng này. Hôm nay tôi liền thu lại chút lợi tức. Tý nữa đi vào thành phố Đại Xương nhìn xem, liệu hắn đã chết thật hay chưa.
Cỗ thi thể như thây khô của Hứa Phong khẽ rung nhẹ, nhanh chân đi đến.
Hắn ta chỉ vừa bước đến gần.
Mà mọi thứ ở xung quanh giống như bị quấy rối vậy.
Đồng Thiến và Trương Hàn lập tức cảm giác được thân thể đang dần cứng ngắc, ý thức trì độn. Loại cảm giác quỷ dị này cứ vương vấn quanh quẩn, khiến cho người ta cảm thấy không phù hợp, cứ giống như bản thân đụng phải nguyền rủa vậy.
Điều khiến cho bọn họ rùng mình nhất chính là.
Bọn họ đột nhiên có cảm giác dường như thân thể đang bị thứ gì đó ôm lấy vậy. Mặc dù khi nhìn xung quanh không hề thấy bất cứ điều gì dị thường, nhưng lại có thể cảm giác được khá rõ ràng là đang có một cỗ thi thể âm lãnh nằm sấp trên người. Nó đang ôm lấy thân thể bọ họ từ phía sau. Từng đợt cảm xúc âm lãnh theo da thịt truyền đến. Thậm chí bọn họ còn cảm nhận được hai bàn tay của cỗ thi thể kia đang túm lấy bả vai của bọn họ.
Mà theo thời gian dần trôi qua, cỗ thi thể kia dường như càng ôm chặt hơn.
Thân thể bọn họ dần vặn vẹo, tay chân nhanh chóng mất tri giác.
Trên da cũng lập tức xuất hiện từng vết hằn. Những vết hằn đó lộ rõ trên da, hiện rõ dấu vết bị lệ quỷ siết chặt.
Sắc mặt Hứa Phong vẫn như thường, nhưng hắn ta tiếp cận càng gần, lực lượng lệ quỷ sẽ càng ngày càng mạnh.
Lệ quỷ ôm chặt lấy Trương Hàn và Đồng Thiến, dường như muốn ghìm chết hai người bọn họ vậy. Ngoài ra, sự trói buộc kia cũng không phải chỉ có lực lượng.