Hứa Phong không lãng phí thêm thời gian, hắn nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào người bảo vệ kia.
- Bọn tôi là ngự quỷ nhân, đến đây để tìm Dương Gian. Cậu đi thông báo cho Dương Gian biết, bảo hắn đến gặp bọn tôi. Nếu ba phút nữa mà không đến đây gặp, bọn tôi sẽ tự đi tìm hắn.
Sắc mặt người bảo vệ kia đột biến, vội vàng cầm bộ đàm gọi.
- Đội trưởng Chương, đội trưởng Chương, xảy ra chuyện đặc biệt. Có hai người tự xưng là ngự quỷ nhân đến phía dưới công ty…
Liêu Phàm đứng yên tại chỗ, khẽ liếc mắt nhìn Hứa Phong:
- Trước đó chúng ta xử lý Phùng Toàn và Trương Hàn ở ngoại ô, sau đó đụng bay Đồng Thiến, hiện tại lại đi đến dưới công ty của Dương Gian. Nếu hắn còn không đi ra nữa, chứng tỏ vấn đề mà hắn gặp còn nghiêm trọng hơn những gì chúng ta tưởng tượng.
- Nói không chừng hắn đã chết rồi.
Hứa Phong khẽ gật đầu, giống như đồng ý với suy đoán này.
- Xem ra sau khi đánh một trận với Diệp Chân, Dương Gian đã chịu không nổi nữa. Tuy nhiên việc này cũng nằm trong dự đoán, nếu không chúng ta cũng sẽ chẳng đi đến thành phố Đại Xương. Chỉ là không ngờ những thành viên trong đội của hắn lại có mấy phần bản lĩnh như vậy. Thiếu chút nữa giết chết mấy người chúng ta. May mắn chúng ta đã xử lý xong Phùng Toàn. Nếu không, chờ bọn họ tập hợp đông đủ, chúng ta sẽ đánh không lại.
- Đây chính là cái gọi là tiên hạ thủ vi cường. Một khi cho đối phương cơ hội thở dốc, chúng ta sẽ đấu không nổi.
Liêu Phàm nhếch miệng cười, nhưng sau đó lại vô tình thu liễm lại.
Mặc dù Đồng Thiến không có mặt ở đây, nhưng hắn ta không dám cười loạn.
Chính Bùi Đông cũng chết vì mỉm cười.
Hứa Phong lạnh nhạt nói.
- Đội ngũ của Dương Gian có 7 người, ngoại trừ hắn biết mất ra, hiện tại chỉ còn lại 3 người. Lần lượt chính là Hùng Văn Văn, Hoàng Tử Nhã, và một người mới tên là Lý Dương.
Trước khi đến, bọn chúng đã điều tra khá nhiều tư liệu của Dương Gian.
- Hứa Phong, cậu đến chỗ này làm gì? Cậu có chuyện gì cần tìm Dương Gian sao? Tôi là Chương Hoa, là liên lạc viên của tổng bộ.
Không đến ba phút sau, một người đàn ông thành thục, ổn trọng tuổi chừng ba mươi nhanh chóng bước ra từ trong công ty.
Người này là Chương Hoa, có nhận biết Hứa Phong.
Trước kia Hứa Phong từng là người phụ trách, nên Chương Hoa cũng đọc qua tư liệu về người này.
Hứa Phong khẽ liếc một chút:
- Hôm nay tôi chỉ tìm Dương Gian, còn có nửa phút, nếu hắn còn không xuất hiện thì tôi sẽ tự đi tìm. Đừng có câu kéo thời gian. Hiện tại tôi chính là tội phạm đang bị truy nã, không còn là người phụ trách gì đó nữa, nên cậu hãy thức thời một chút.
Sắc mặt Chương Hoa khẽ động.
Đúng là hắn ta đang có ý định kéo dài thời gian. Nghe Hứa Phong nói như vậy, liền đáp.
- Tạm thời Dương Gian không có mặt ở đây. Nếu cậu có yêu cầu gì thì cứ nói, tôi sẽ chuyển lời lại với Dương Gian cho.
Hứa Phong nói.
- Không có mặt? Cậu cảm thấy tôi dễ lừa như vậy sao? Xem ra tôi phải đích thân đi tìm rồi.
Liêu Phàm ở một bên nói.
- Thời hạn ba phút đã đến, Dương Gian không xuất hiện.
Lúc này, hắn ta cũng nhịn không được mà phải nở nụ cười.
Ba phút này không phải là cho Dương Gian mặt mũi, mà là kiểm chứng xem Dương Gian thực sự có xảy ra chuyện ngoài ý muốn không.
Kết quả cực kỳ khả quan.
Ở trong tình thế như vậy mà Dương Gian đều không hề lộ diện. Xem ra hắn thực sự không được rồi.
- Vậy thì đi vào tìm thôi.
Hứa Phong cũng không dây dưa dài dòng, trực tiếp xông vào trong công ty.
…
Lúc này Hứa Phong và Liêu Phàm trực tiếp xâm nhập vào trong tòa cao ốc Thượng Thông.
Hiện tại bọn chúng đã hoàn toàn chắc chắn được Dương Gian thực sự xảy ra vấn đề. Đồng thời vấn đề mà hắn gặp phải đang cực kỳ nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức ngay cả người cũng không có cách nào xuất hiện. Thậm chí, có khả năng cao là hắn đã chết. Nếu đã như vậy, bọn chúng sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này.
Nhất định phải nhân cơ hội này để lấy đi mấy món đồ linh dị ở trong tay Dương Gian.
Nếu Dương Gian còn chưa chết hẳn, vậy bọn chúng sẽ tiễn chân hắn một đoạn.
Nói tóm lại, mọi chuyện đã đến nước này rồi, bọn chúng không thể trở về tay không được.
Hứa Phong khẽ nhắc nhở Liêu Phàm.
- Chúng ta còn cẩn thận đề phòng mấy người đồng đội còn lại của Dương Gian nữa. Hẳn mấy người bọn họ cũng đang ở trong thành phố Đại Xương.
- Đến người nào cứ giết người đó là được. Tôi chỉ sợ bọn họ không dám đến thôi.
Giọng điệu Liêu Phàm có chút khàn khàn và cứng ngắc, giống như đang nói một chuyện cỏn con, không có gì to tát vậy.
Lúc này, Chương Hoa khẽ cắn răng, rút súng ra, đồng thời đứng chặn ở trước mặt hai người kia.
- Tôi khuyên hai người nên từ bỏ hành vi này đi, nếu không tôi sẽ nổ súng.