Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1795 - Chương 1796: Hẳn?

Chương 1796: Hẳn?

Đồng thời khi sử dụng còn không có tác dụng phụ.

Thứ này có lẽ đã trở thành tài nguyên cấp chiến lược. Nếu không phải nó đang nằm trong tay của Dương Gian, thì đã sớm bị người khác đi cướp đoạt.

Ánh mắt của hai người Hứa Phong và Liêu Phàm lập tức trở nên âm trầm.

Cố Trình cười lạnh:

- Sao vậy, không đồng ý?

- Tuy nhiên hiện tại tôi đến đây rồi, dù hai người có không đồng ý cũng phải đồng ý. Tôi mạo hiểm lớn như vậy để chạy đến đây giúp hai người, hai người cũng không thể để tôi đi tay không mà về chứ.

Hứa Phong nói với giọng điệu rất không cam tâm.

- Được rồi, cho cậu.

Hai người bọn chúng đang có nguyền rủa của đồng hồ quả lắc, sinh mạng đang đếm ngược. Nếu không tìm ra cách kéo dài thời gian đếm ngược này, thì dù có cầm đinh đóng quan tài cũng chẳng có bất cứ ý nghĩ nào.

Với lại, lúc này không phải là lúc trở mặt với Cố Trình.

Rất nhanh.

Ba người đã tìm kiếm được một vòng xung quanh.

Bọn chúng tìm thấy quỷ sứ, giầy thêu, tìm ra con búp bê quỷ bị tách rời.

Nhưng không thể tìm thấy đinh đóng quan tài và thanh sài đao loang lổ đầy vết ghỉ kia.

- Không tìm thấy.

- Tôi cũng không tìm được.

Từ đầu đến cuối Cố Trình đều đang canh chừng, nên hắn ta biết Hứa Phong và Liêu Phàm không nói dối.

Bọn chúng thật sự không tìm ra được hai thứ quan trọng nhất.

Cuối cùng, ánh mắt của cả ba người đều tập trung vào cỗ quan tài bằng thép ở giữa phòng.

Ánh mắt Liêu Phàm khẽ động.

- Thứ quan trọng như vậy, có hơn phân nửa là Dương Gian đã mang vào trong quan tài. Thử mở ra xem sao.

- Khả năng Dương Gian đang ở bên trong. Nếu là như vậy, có lẽ hắn đang ở trong trạng thái khôi phục. Việc mở quan tài sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Hứa Phong sờ lấy nắp quan tài băng lãnh, ở trong lòng, cảm giác bất an nhanh chóng được phóng đại.

Liêu Phàm nói:

- Có lẽ đinh đóng quan tài đang được cắm ở trên người Dương Gian. Hắn chết rồi, nhưng vì ngăn ngừa việc lệ quỷ khôi phục lại nên hắn đang tự áp chế bản thân.

Cố Trình xoay người rồi nói, hắn ta giữ nguyên ý định muốn mở quan tài.

- Mang quan tài ra ngoài rồi hẵng mở. Lỡ gặp phải nguy hiểm gì thì chúng ta bỉ chạy ngay. Còn chỗ này quá nhỏ, một khi xảy ra chuyện rất dễ bị mắc kẹt.

Hai người còn lại nhìn nhau, đều đồng loạt gật đầu.

Bởi vì ngoại trừ đinh đóng quan tài ra, bọn chúng vẫn chưa tìm được thanh sài đao.

Nếu không lấy được mấy món đồ linh dị quan trọng, thì chuyến đi này quá thua thiệt.

Sau khi lấy đi một vài thứ trong phòng an toàn, bọn chúng lập tức mang theo cỗ quan tài thép này đi vào tiểu khu.

Liêu Phàm nói.

- Nhằm đề phòng chuyện ngoài ý muốn, tôi sẽ đi lấy xe taxi quỷ đến đây. Cố Trình, nếu có ai đó đến quấy rồi, cậu giết bọn họ giúp tôi.

Cố Trình lạnh lùng đáp:

- Yên tâm đi, không có ai dám đến quấy rồi đâu. Nếu bọn họ dám đến, tôi sẽ giết sạch cho.

Đối với loại người như hắn ta, giết một vài người căn bản không có gì to tát.

Lúc trước không muốn giết là vì hắn ta không muốn lãng phí thời gian và tiêu hao năng lực của bản thân vào đám người Lý Dương mà thôi.

- Rầm!

Một tiếng động ngột ngạt vang lên.

Theo đó là một cỗ quan tài bằng kim loại rơi ầm xuống đất, khiến mặt đất ở hai bên bị chấn nứt.

Cỗ quan tài được chế tạo từ thép đặc biệt và vàng vừa cứng rắn, lại cực kỳ nặng nề. Đồng thời thứ này vừa có thể ngăn cản không cho lực lượng linh dị ảnh hưởng, vừa có thể đề phòng việc bị phá hủy bằng sức mạnh.

Đây chính là chiếc quan tài mà Dương Gian chế tạo dựa theo yêu cầu của bản thân.

Nhưng hiện tại.

Cỗ quan tài này đang bị hai người Hứa Phong và Liêu Phàm mang ra khỏi căn phòng an toàn số một.

Ở bên cạnh, Cố Trình với khuôn mặt sưng vù, màu da xanh xanh đỏ đỏ tương đối quái dị, hắn ta nói với giọng điệu tương đối trì độn.

- Mở ra đi.

Hứa Phong khẽ giật mình.

- Hiện tại?

Cố Trình nói:

- Đương nhiên, không mở lúc này thì cậu còn đợi đến khi nào? Mở ra lấy đồ roifod đi. Tôi cũng không muốn kéo dài thêm thời gian, kẻo đến lúc đó lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì xong.

Ánh mắt Hứa Phong liên tục thay đổi.

Ngay lúc này, Liêu Phàm cũng đã điều khiển chiếc xe taxi quỷ chạy đến. Hắn ta cũng không hề xuống xe, mà chỉ khẽ hướng về phía Hứa Phong rồi gật gật đầu.

- Hứa Phong, mở ra đi. Nếu thực sự có chuyện gì ngoài ý muốn, tôi sẽ lái xe đưa cậu rời khỏi đây. Tuy nhiên, theo tôi nghĩ, chưa chắc đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu. Bởi vì Dương Gian khả năng đã chết thật rồi. Mà trước khi chết, kiểu gì hắn cũng xử lý tình huống của bản thân cho thật tốt.

- Nên việc mở quan tài hẳn sẽ không có uy hiếp gì quá lớn.

Hẳn?

Chuyện này có thể kết luận bằng chữ hẳn hay sao?

Trong lòng Hứa Phong thầm tức giận, nhưng không còn cách nào khác, bởi vì người ở chỗ này không ai muốn động thủ cả.

Bình Luận (0)
Comment