Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1796 - Chương 1797: Đẩy Ra

Chương 1797: Đẩy Ra

Không một ai muốn gánh chịu đợt nguy hiểm xuất hiện đầu tiên khi mở ra quan tài.

- Được rồi, tôi sẽ mở.

Hứa Phong khẽ hít một hơi thật sâu, lộ rõ vẻ khẩn trương.

Mặc dù hiện tại thân thể hắn ta đang vặn vẹo, chỉ còn một cánh tay, nhưng sức lực vẫn lớn đến mức không tưởng. Hắn ta khẽ dùng một tay định nhắc nắp quan tài lên.

Nhưng nắp quan tài không hề bị mở ra, mà chỉ khiến cỗ quan tài khẽ rung chuyển. Cố Trình quan sát qua một chút, lập tức phát hiện ra manh mối, liền mở miệng nói.

- Thứ này không phải nhấc lên, mà là đẩy.

Hứa Phong khẽ gật đầu, thay đổi cách thức, dùng một tay đẩy chiếc nắp quan tài vừa dày vừa nặng kia.

Cỗ quan tài bị đóng kín lập tức vặn vẹo, phát ra từng tiếng kẽo kẹt, đồng thời nắp quan tài cũng dần dần bị mở ra.

"Sắp sửa mở rồi."

Ở trên xe taxi, Liêu Phàm ngẩng đầu quan sát, dường như hắn ta có chút tò mò xem bên trong chứa cái gì. Nhưng đồng thời, trong lòng hắn ta cũng có chút kiêng kỵ.

- Dừng tay, mấy người không thể mở ra cỗ quan tài kia.

Lúc này, Lý Dương vừa chạy đến nơi, chứng kiến hành vi của đám người, hắn ta tức giận rống to một tiếng, muốn ngăn cản hành vi của ba người.

Nhưng cuối cùng, hắn ta vẫn chậm mất một bước.

Đối phương có quỷ vực, nên có thể chạy đến phòng an toàn số một trước hắn ta.

- Được hay không không phải do cậu. Với lại cậu nên biết điều một chút mới phải. Tôi không ra tay giết mấy người, không phải vì tôi không dám giết, mà là tôi không muốn lãng phí sức lực vào mấy người mà thôi. Nhưng nếu cậu còn muốn ngăn cản, thì tôi sẽ để cậu chết ngay lập tức.

Lúc này, Cố Trình đã xoay người lại, nhìn chằm chằm vào Lý Dương.

Dù nói như vậy, nhưng nguyên nhân thực sự của hắn ta vẫn là không muốn giết những người phụ trách của tổng bộ.

Nếu không giết người, dù cướp đi đinh đóng quan tài thì chuyện này cũng không quá nghiêm trọng. Tổng bộ sẽ chỉ phái người đi đối phó với hai kẻ hung thủ giết người là Liêu Phàm và Hứa Phong, chứ không phải dồn toàn lực đuổi giết hắn ta.

Trong lòng hắn ta vẫn tự hiểu rõ được sự lợi và hại trong chuyện này.

Nhưng Lý Dương lại không thèm quan tâm, hắn ta vẫn tiếp tục xông đến.

- Đúng là không biết sống chết.

Cố Trình lạnh lùng nói một câu, sau đó hắn ta khẽ há mồm thở một cái.

Ở bên trong quỷ vực lập tức xuất hiện một cỗ thi thể hư thối ở bên người của Lý Dương. Trong nháy mắt thân thể của hắn ta cứng đờ, rồi ngã vật ra đất. Sắc mặt hắn đỏ lên, giống như bị ngạt thở. Da thịt toàn thân đều biến thành màu đỏ tím. Quỷ dị hơn chính là, dù hắn ta có hít thở cỡ nào cũng không làm nên chuyện gì.

Cảm giác ngạt thở vẫn còn tồn tại.

- Lý Dương.

Hoàng Tử Nhã vừa chạy đến, lập tức nhìn thấy bộ dạng của Lý Dương đang ngã vật trên đất, tự bóp lấy cổ hỏng, xé rách lồng ngực, giãy dụa đầy thống khổ liền tỏ ra kinh hãi.

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Lý Dương đang yên đang lành lại ngã ra đất như vậy.

Dù hắn ta có bị lực lượng linh dị tập kích đi nữa, cũng không thể nào vô lực phản kháng như vậy chứ.

Cố Trình quay đầu quát to một tiếng.

- Còn đứng sững sờ ở đó làm gì, còn không mau mở quan tài đi.

Hứa Phong cắn chặt răng, khẽ đẩy nắp quan tài một cái.

Ầm!

Nắp quan tài vừa dày vừa nặng trực tiếp bị đẩy ra. Ở bên trong cũng không hề có tràng cảnh lệ quỷ khôi phục lại như bọn chúng tưởng tượng. Đồng thời cũng không phát sinh ra chuyện gì đó quỷ dị, mà mọi thứ đều cực kỳ bình thường.

Hứa Phong khẽ nhìn vào trong quan tài.

Sắc mặt hắn ta khẽ động một cái.

Bởi vì lúc này, ở trong quan tài đang là một cỗ thi thể, một cỗ thi thể âm lãnh, không hề nhúc nhích. Nhưng điều quỷ dị nhất chính là, hiện tại trên mặt cỗ thi thể này đang trùm kín bằng một tờ báo cũ. Tờ báo cũ nhiễm lấy máu tươi này dường như đang dính chặt lấy da thịt trên mặt, chỉ lưu lại hình dạng ngũ quan ra bên ngoài.

Mà lúc này, ở bên cạnh thi thể đang có một cây trường thương màu vàng, tràn đầy vết nứt, hình thù có chút quái dị.

Ngoại trừ nó ra, bên trong chỉ còn lại một chiếc điện thoại di động, một cục xạc dự phòng và một chiếc hộp gỗ nhỏ màu đỏ khá cũ kỹ.

- Không sai, là thi thể của Dương Gian. Hắn chết rồi.

Hứa Phong khẽ quan sát một chút, sau đó thở phào một hơi.

Hắn ta cảm giác được cỗ thi thể này không còn bất cứ sự đặc thù nào của sinh mạng, đồng thời cũng không có dấu hiệu nào cho thấy lệ quỷ trong người Dương Gian khôi phục lại.

- Không ngờ mắt quỷ Dương Gian đại danh đỉnh đỉnh ở trong giới linh dị lại chết một cách không có tiếng tăm như thế này.

Sau khi xác nhận tình hình xong, Cố Trình đột ngột xuất hiện ở bên cạnh quan tài.

Bình Luận (0)
Comment