Quan sát tình hình một chút.
Trên khuôn mặt sưng vù của Cố Trình khẽ lộ một nụ cười lạnh.
- Chuẩn bị cực kỳ đầy đủ đó chứ. Cất bản thân vào trong quan tài, sau đó đặ quan tài ở trong phòng an toàn. Có thể nói là đã vạn vô nhất thất. Dù bản thân có chết đi, lệ quỷ khôi phục lại cũng không thể gây ra phiền toái gì cho bên ngoài cả. Chỉ là cậu không nên đem toàn bộ vật phẩm linh dị vào trong quan tài để chôn cùng bản thân như vậy.
- Người xưa đều hiểu vàng bạc đá quý không nên để trong quan tài, kẻo bị kẻ trộm một nhớ thương, hủy thi đoạt bảo. Hiện tại xem ra, cậu cũng không được thông minh cho lắm. Tiếc là lúc còn sống không thể gặp mặt cậu một lần, nếu không tôi thực sự muốn gặp mặt mắt quỷ đại danh đỉnh đỉnh xem như thế nào.
Hắn ta cảm khái một câu.
Dù là nhân vật đứng đầu đi nữa cũng sẽ có một ngày phải chết, phải nằm trong quan tài. Việc này khiến cho người ta không khỏi có một loại cảm giác tiếc hận.
Cảm khái thì cảm khái, nhưng động tác của Cố Trình không hề chậm chút nào. Sau khi quan sát tình hình và xác định không có nguy hiểm, hắn ta lập tức đưa tay cầm lấy cây trường thương màu vàng kim kia. Nếu hắn ta đoán không sai, thì đinh đóng quan tài chắc chắn đã bị nhét vào trong thứ này.
Tuy nhiên, dù biến hóa kiểu gì thì vật phẩm linh dị vẫn sẽ là vật phẩm linh dị. Thứ này không thể bị phá hủy một cách tùy tiện được. Cho nên hắn ta chỉ cần đập vỡ thứ này ra và lấy lại là được.
Lúc này Hứa Phong đang nhìn chằm chằm Cố Trình, thấy vậy liền mở miệng nhắc nhở.
- Cố Trình, cậu vừa bảo là cậu chỉ cần đinh đóng quan tài thôi mà? Thanh sài đao kia cũng bị hòa tan vào trong thanh trường thương kia, cậu định lấy cả hai thứ đi hay sao vậy?
Cố Trình nói:
- Vậy cũng phải có trước có sau chứ. Chờ tôi lấy ra đinh đóng quan tài, tôi sẽ trả nó lại cho cậu.
Mặc dù hắn ta có thực lực để trở mặt, nhưng hắn ta không làm như vậy. Bởi vì phía sau Liêu Phàm và Hứa Phong vẫn còn có người. Hắn ta không muốn bản thân bị cuốn vào nguyền rủa của đồng hồ quả lắc.
Hứa Phong nói:
- Hi vọng cậu nói được thì làm được. Chúng ta cũng không muốn vì chút chuyện nhỏ này mà hai bên trở mặt với nhau, vì nó chẳng tốt cho ai cả.
Cố Trình không nói thêm gì, cầm lấy thanh trường thương, chuẩn bị lôi nó ra ngoài.
Nhưng ngay sau đó, hắn ta phải nhăn mày.
Bởi vì thứ này giống như đang dính ở trong tay của Dương Gian vậy. Rõ ràng Dương Gian nắm không chặt, nhưng hắn ta không thể nào lấy nó xuống.
- Chết thì cũng chết rồi, còn cầm chặt như vậy làm gì chứ?
Cố Trình đột nhiên dùng sức.
Cuối cùng cây trường thương màu vàng kim kia cũng tuột khỏi tay của Dương Gian. Nhưng cỗ lực lượng khổng lồ vừa rồi cũng kéo thi thể ở bên trong quan tài, khiến cho nó ngồi dậy.
Mí mắt Hứa Phong khẽ giựt.
- Cố Trình, cậu cẩn thận một chút.
Mặc dù Dương Gian đã chết, nhưng trong người của hắn vẫn còn lệ quỷ. Hiện tại nó không có dấu hiệu khôi phục, nhưng không ai dám chắc loại hành vi vừa rồi của Cố Trình sẽ không kích hoạt trúng quy luật giết người của con lệ quỷ trong thân thể Dương Gian, khiến nó tỉnh lại.
- Tên Dương Gian này khá thông minh, hắn muốn tập hợp các vật phẩm linh dị lại để chế tạo ra một món vũ khí. Nhìn bộ dạng, thứ này hẳn chỉ là bán thành phẩm, nhưng rất có tính tham khảo.
Cố Trình thèm quan tâm, ánh mắt hắn ta đang nhìn chằm chằm vào cây trường thương màu vàng kim này.
Đầu thương làm bằng thanh sài đao. Tuy nhiên thân đao đã bị bao bọc sâu bên trong, chỉ để lộ ra bên ngoài mỗi lưỡi đao bị hoen ghỉ.
Còn đinh đóng quan tài, nó được khảm nạm ở phần đuôi.
Hứa Phong lập tức nhắc nhở.
- Chúng ta nên phân chia đồ vật thôi.
Đây là do hắn ta sợ Cố Trình sẽ cầm lấy thứ này rồi bỏ chạy, dù sao tên này cũng sở hữu quỷ vực.
Liêu Phàm ở bên cạnh cũng nhìn chằm chằm vào Cố Trình. Nếu tên này bỏ chạy, hắn ta không còn cách nào khác ngoài việc lái xe đuổi theo. Khi đó chỉ còn là việc so xem ai mạnh hơn mà thôi.
Nếu bọn chúng đã dám mới người này đến giúp đỡ, thì không thể nào có chuyện bọn chúng không có chút thủ đoạn phản kháng được.
Lúc này.
Cuối cùng Hùng Văn Văn cũng đã chạy đến nơi, khi nó chứng kiến cảnh tượng trước mắt liền tỏ ra khá giật mình.
- Cậu đến chậm rồi, quan tài của đội trưởng đã bị mở ra. Không nghi ngờ gì nữa, đội trưởng đã thất bại, anh ta chết rồi.
Lúc này Hoàng Tử Nhã đang đứng cạnh Lý Dương. Một tay cô giữ chặt Lý Dương đang giãy dụa trong thống khổ, một tay cầm lấy sợi dây chuyền thủy tinh, với ý định sử dụng quỷ lừa gạt để cứu lấy hắn ta. Nhưng hiệu quả không lớn, chỉ có thể duy trì tình trạng này không tiếp diễn theo chiều hướng xấu hơn mà thôi.