Lúc này, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô lộ ra vẻ tuyệt vọng cùng thê lương.
Bởi vì từ ngày hôm nay trở đi, đoàn đội của bọn họ sẽ phải xong đời.
Nhưng Hùng Văn Văn lại nhíu mày, chần chờ một lúc rồi nói:
- Không, hiện tại nói đến chuyện này còn quá sớm. Dương Gian hẳn vẫn còn… chưa chết.
Hoàng Tử Nhã ngẩng đầu nhìn nó:
- Là cậu đang an ủi tôi hay đang dùng năng lực dự đoán vậy?
Hùng Văn Văn nói:
- Đương nhiên là dự đoán, với lại tôi vừa mới dùng xong.
Nghe vậy, Hoàng Tử Nhã lập tức đưa mắt nhìn về phía cỗ quan tài kia.
Cùng lúc đó.
Ngay khi đám người Cố Trình và Hứa Phong đều đang chuẩn bị thảo luận xem nên chia đồ vật linh dị như thế nào. Thì ngay ở bên cạnh bọn chúng, bên trong chiếc quan tài bằng kim loại kia.
Cỗ thân thể cứng ngắc đang ngồi thẳng tắp đột nhiên xuất hiện một ít biến hóa.
Tờ báo cũ nhuốm máu dính ở trên mặt đang dần tuột xuống dưới. Sau đó nó đột nhiên giống như bị phong hóa, vỡ ra thành từng mảnh, rồi tiêu tán.
Tờ báo quỷ màu đỏ đã biến mất, theo đó là những khu vực bị nhuốm máu cũng rút đi.
Kế đó, một khuôn mặt khá trẻ, nhưng tái nhợt xuất hiện trước mặt đám người.
Ngoại trừ điều đó ra, ở trong quan tài kim loại, ngay lúc này chiếc hộp âm nhạc màu đỏ kia dường như cũng bị mất đi một loại lực lượng linh dị nào đó. Trên thân của nó đột nhiên xuất hiện một vài vết rách, sau đó khẽ phát ra tiếng răng rắc, rồi vỡ vụn thành mấy cục gỗ nhỏ.
Một mối cân bằng đáng sợ nào đó đang bị phá hủy.
Ngay khi sự cân bằng này bị phá vỡ, ở bên trong cỗ quan tài lập tức tỏa ra một cỗ khí tức âm lãnh.
Đó là một cỗ khí tức tăm tối.
Bóng tối giống như mực nước vậy, nó bắt đầu xuất phát, lấy cỗ quan tài kim loại làm trung tâm rồi lan tràn ra xung quanh, giống như đang nhuộm đen toàn bộ mặt đất vậy.
Đồng thời, ở trên bầu trời cũng đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng màu đỏ. Và luồng ánh sáng màu đỏ này cũng đang dùng một tốc độ không thể tưởng tượng nổi để khuếch trương ra bốn phương tám hướng.
Cố Trình ngay lập tức quay người quan sát vì hắn ta cảm nhận được sự dị thường.
Trong lòng Hứa Phong cũng xuất hiện cảm giác nguy hiểm, giống như lệ quỷ đang bồi hồi ở xung quanh. Hắn ta vô ý quay đầu nhìn về phía quan tài.
Liêu Phàm đang đứng bên cạnh xe taxi quỷ cũng nhìn chằm chằm vào cỗ thi thể ở trong quan tài.
Bởi vì ngay lúc này.
Thi thể của Dương Gian đang đứng dậy.
Đứng thẳng tắp ở trong quan tài.
- Mau rời khỏi đây, lệ quỷ trong người Dương Gian đã khôi phục rồi. Tôi sẽ cầm thứ này rời đi trước, có việc gì chúng ta sẽ liên lạc sau.
Cố Trình muốn nhân cơ hội này để chiếm đoạt thanh trường thương, vì vậy hắn ta trực tiếp sử dụng quỷ vực để bỏ chạy.
Nếu là trong tình huống bình thường, hắn ta có thể chuồn khỏi đây một cách nhẹ nhàng.
Bởi vì dù lệ quỷ có khôi phục lại cũng phải mất một chút thời gian.
Chỉ cần không bị lệ quỷ nhắm vào, thì hắn ta sẽ không sao cả.
Cũng chính vì vậy hắn ta mới có đủ dũng khí để mở ra và quan sát tình hình bên trong quan tài.
Nhưng ngay lúc này, khi Cố Trình đang định bỏ chạy thì hắn ta chợt dừng lại, cả người cứng đờ.
Bởi vì, hiện tại toàn bộ bầu trời đã bị ánh sáng màu đỏ bao phủ.
Quỷ vực của hắn ta đã biến mất không thấy đâu nữa. Lực lượng linh dị của hắn ta đã bị áp chế hoàn toàn, thậm chí hiện tại hắn ta không thể nào sử dụng quỷ vực được nữa.
Cố Trình lập tức tỉnh táo lại.
"Cái này… Cái này không phải là lệ quỷ khôi phục. Bởi vì lệ quỷ khôi phục không thể nào nhanh như vậy…"
Nhưng không đợi cho hắn ta có thời để suy nghĩ nhiều.
Ở trong không gian yên tĩnh đột nhiên xuất hiện một âm thanh tương đối quen thuộc.
- Mình… là ai?
Giọng nói này còn có chút cứng ngắc, nhưng nó cũng không lộ ra vẻ quá khủng bố. Tuy nhiên khi rơi vào tai của ba người Cố Trình, Hứa Phong và Liêu Phàm, lại khiến bọn chúng cảm thấy rùng mình.
Nếu đây không phải là lệ quỷ khôi phục.
Như vậy chỉ còn lại một khả năng.
Dương Gian còn sống.
…
- Mình… là ai?
Ở bên trong không gian yên tĩnh, quỷ dị của tiểu khu Quan Giang, một giọng nói có chút cứng ngắc và mê mang khẽ phiêu đãng.
Ngọn nguồn xuất phát của âm thanh này chính là từ một người thanh niên đang đứng trong quan tài kim loại.
Chính xác hơn mà nói, đây cũng không phải là của một người sống, mà là một người chết, một người đã chết tương đối lâu. Chỉ là không biết vì nguyên nhân gì mà hiện tại người này lại thức tỉnh, đồng thời vẫn còn duy trì được một lượng ý thức nhất định. Chỉ là ý thức này có phải của người sống hay không thì không có ai biết được.
- Mình… là ai?
Lại là một tiếng lẩm bẩm nữa vang lên, bên trong nó mang theo vẻ nghi hoặc cùng mê mang.
- Hắn tỉnh lại…