Dương Gian đột nhiên trả lời trong vô thức, sau đó khẽ quay đầu.
Liêu Phàm tỏ ra vui mừng.
- Thành công?
Quỷ gọi người, người quay đầu thì người chắc chắn phải chết. Trạng thái hiện tại của Dương Gian đang bất ổn, nên không có bất cứ sự đề phòng nào, vì thế đã trực tiếp phát động quy luật giết người hẳn phải chết của quỷ gọi người.
Nhưng sau khi quay đầu, Dương Gian vẫn không chết, mà ngược lại, trong đầu của hắn, trí nhớ trống rỗng đột nhiên bị lấp đầy bởi ký ức của Dương Gian.
Mục tiêu mà quỷ gọi người muốn giết chính là Dương Gian.
Cho nên trong nháy mắt thân phận của cỗ thân thể này đã được xác nhận từ vô số thân phận bất định có trong ký ức kia.
Hắn là Dương Gian!
- Mình là Dương Gian!
Đúng lúc này, hắn mở miệng nói chuyện, không còn vẻ mê mang, không có sự chần chờ, mà tỏ ra cực kỳ kiên định.
Ký ức của Dương Gian đã thực sự trở về.
Trờ về từ trong mấy vạn, thậm chí mấy chục vạn cỗ ký ức khá, khống chế hết mọi thứ.
Việc này giống như tập kích của quỷ gọi người không phải để giết Dương Gian, mà là giúp hắn hồi hồn vậy.
Chỉ là không một ai biết đến điểm này mà thôi.
Nghĩ lại, chuyện này cũng có chút buồn cười.
Thậm chí cho đến hiện tại Liêu Phàm cũng không ý thức được chuyện mà bản thân vừa làm có ý nghĩa là gì.
Lệ quỷ tập kích của Cố Trình cũng đã đến. Đó là một khuôn mặt hư thối, trắng bệch, phù nề, nó khẽ thổi một hơi ra ngoài.
Trong nháy mắt, sắc mặt của Dương Gian đỏ bừng, gần như sắp sửa bị ngạt thở. Nhưng loại ảnh hưởng này chỉ kéo dài trong chốc lát, rồi nhanh chóng tiêu tán. Hắn lập tức khôi phục lại bộ dạng như vừa rồi, giống như tập kích của lệ quỷ không sinh ra bất cứ ảnh hưởng nào đối với hắn cả.
Liêu Phàm bắt đầu có chút thấp thỏm bất an.
- Vì sao hắn lại không chết? Rõ ràng hắn đã quay đầu lại rồi mà.
Sắc mặt Cố Trình cũng thay đổi, ánh mắt biến hóa bất định.
Hắn ta cũng hơi hiểu nguyên nhân.
Con lệ quỷ mà Dương Gian khống chế có cấp độ khủng bố quá cao, cho nên chống đỡ được tập kích của đám người.
Nhưng chuyện này sao có thể chứ.
Coi như hắn chống đỡ được lực lượng linh dị đi, nhưng tập kích của quỷ gọi người là nhắm vào ý thức của người sống mà. Dù ngự quỷ nhân có cường đại đến cỡ nào đi nữa, khi phát động quy luật giết người của lệ quỷ chuyên nhằm vào ý thức của người sống thì đều chết không có chỗ chôn.
- Tôi là Dương Gian, mấy người đang định giết tôi?
Sau khi lấy lại ý thức, Dương Gian khẽ xoay đầu. Hai con mắt đen nhánh của hắn khẽ lóe lên một chút ánh sáng màu đỏ. Sau đó hắn từ từ bước chân đi ra khỏi quan tài kim loại.
Con ngươi Liêu Phàm khẽ co lại, lập tức quát lớn.
- Hứa Phong, cậu đang làm cái gì vậy? Nhanh tranh thủ thời gian giam giữ hắn lại.
Lúc này, trên khuôn mặt như thây khô của Hứa Phong đột nhiên đổ đầy mồ hôi lạnh. Hiện tại, dù hắn ta không nói câu gì, nhưng trong lòng lại đang liên tục kêu gào.
Bởi vì quỷ ôm người của hắn ta đang áp chế Dương Gian.
Nhưng Dương Gian vẫn có thể di động. Không phải hắn ta không ra tay, mà là hắn ta không áp chế được Dương Gian…
Cho dù đang bị quỷ ôm người áp chế, nhưng Dương Gian vẫn có thể tự do hoạt động như cũ.
- Cố Trình?
Liêu Phàm thấy sắc mặt của Hứa Phong, liền cảm thấy không thích hợp, cũng ý thức được điều gì đó, vội vàng kêu:
- Mau, mau dùng đinh đóng quan tài.
Còn cơ hội.
Bọn chúng vẫn còn có cơ hội.
Dù Dương Gian có lợi hại đến mức nào đi nữa, chỉ cần dùng đinh đóng quan tài đấm trúng hắn, hắn sẽ không thể nào hành động.
Bởi vì đây chính là vật phẩm linh dị có thể áp chế được cả quỷ chết đói và Diệp Chân.
Không cần đến sự nhắc nhở của Liêu Phàm, lúc này Cố Trình cũng định dùng đến đinh đóng quan tài. Khoảng cách giữa hai bên đang tương đối gần, nhân lúc quỷ ôm người còn đang phát huy tác dụng, nói không chừng bọn chúng có thể giam giữ được.
Nhưng chỉ ngay sau đó.
Cố Trình đột nhiên cảm thấy có một cánh tay băng lãnh khẽ chạm vào người của hắn.
Ngay lập tức.
Cây trường thường nứt nẻ màu vàng kim ở trong tay hắn ta đã biến mất.
Sau đó nó xuất hiện ở trước mặt của Dương Gian.
Cảnh tượng như vậy khiến Cố Trình phải kinh hãi.
- Đùa gì vậy trời! Chơi vậy ai chơi lại?
Vật phẩm linh dị đang ở trong tay hắn ta lại có thể bị cướp đi một cách dễ dàng như vậy. Rõ ràng vừa nãy Dương Gian không hề có hành động gì mà… Không, không phải, hắn đã hành động, cánh tay màu đen của hắn đã khẽ cử động một cái.
- Chạy!
Liêu Phàm thấy vậy, lập tức hiểu được tình cảnh của bọn chúng đang cực kỳ nguy hiểm. Vì vậy hắn ta liền vội vàng chui vào trong xe taxi quỷ, chuẩn bị rời khỏi chỗ này.
Nếu chạy được, hắn ta vẫn có thể mang theo tấm gương quỷ và chuồn đi.