"Tần lão đã xử lý chuyện linh dị quỷ họa, đồng thời tiện tay cứu lấy Lý Quân, người có khả năng là đã chết?"
Tròng mắt Dương Gian khẽ híp.
"Theo lý mà nói, việc nghịch chuyển sinh tử là không thể nào làm được. Nhưng vẫn còn tồn tại một ngoại lệ… Quả nhiên, ông lão kia biết khởi động lại. Những vị ngự quỷ nhân sống từ thời kỳ dân quốc đến giờ đều là quái vật cả. Bọn họ có thể phát huy toàn bộ lực lượng của lệ quỷ, đồng thời duy trì sự sống trong một quãng thời gian dài."
"Bọn họ đều trở thành dị loại…"
Nếu không phải là dị loại thì ngự quỷ nhân chắc chắn đã sớm chết rồi, cho nên, những người được lưu lại chắc chắn phải là những ngự quỷ nhân cao cấp, đặc thù nhất.
Dương Gian nói ra suy đoán của bản thân.
- Lý Quân đến trợ giúp? Điều này chứng tỏ trạng thái của hắn ta rất tốt, nếu không tổng bộ sẽ phải Vệ Cảnh đến. Xem ra, sau khi được Tần lão cứu, Lý Quân chẵng những sống sót mà còn trưởng thành hơn.
Lý Dương tỏ ra vui vẻ nói.
- Lần này có hai vị đội trưởng giúp đỡ hẳn hành động sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Dương Gian nói:
- Đừng nghĩ ngây thơ như vậy. Về phần Lý Quân thì tôi khá yên tâm. Bất kể hắn ta có là bạn của chúng ta hay không? Thì tối thiểu hắn ta không thể nào là kẻ địch. Nhưng tên Vương Sát Linh kia thì còn là một ẩn số. Với ngự quỷ nhân ở tầng thứ như này, tổng bộ đã không thể nào quản thúc được bọn họ nữa. Cũng giống như Diệp Chân vậy, khi cao hứng thì hắn ta sẽ hợp tác với tổng bộ. Còn không cao hứng, lúc nên đánh cứ đánh, lúc nên giết cứ giết, hắn ta không hề có chút do dự.
- Mục đích khi qua đó của Lý Quân không phải là giúp đỡ chúng ta xử lý tòa nhà cổ chứa nguyền rủa của đồng hồ quả lắc. Mà là đến với tác dụng làm hòa giải, vì tổng bộ sợ tôi và Vương Sát Linh xảy ra xung đột. Nên bọn họ điều Lý Quân đến, tránh xảy ra việc hai bên đánh nhau, khiến một bên bị chết. Cũng giống như lần trước vậy, sau khi tôi và Phương Thế Minh của hội anh em nảy sinh xung đột, tổng bộ vẫn lấy đại cục làm trọng nên không ra tay tiêu diệt hắn ta.
- Không phải tổng bộ không muốn tiêu diệt hắn ta, mà là bọn họ không muốn phá hỏng cục diện cân bằng hiện tại.
- Tôi hiểu được cách làm của tổng bộ. Nhưng việc chú ý đến đại cục luôn cần phải hi sinh lợi ích của một phần nhỏ người. Mà tôi thì không thích bản thân nằm ở trong phần nhỏ người bị hi sinh vì đại cục kia.
Dương Gian bình thản, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến một vài chuyện cũ.
- Mà thôi, không nói cái này nữa. Thời gian cũng gần đến rồi, cậu thông báo cho những người khác tập hợp lại, chúng ta chuẩn bị xuất phát.
Lý Dương gật gật đầu, vốn định chuẩn bị quay người rời đi, nhưng lại nghĩ đến gì đó nên hỏi.
- Chúng ta không chuẩn bị chuyên cơ à?
Dương Gian nói:
- Ngồi máy bay quá chậm. Tôi sẽ dùng quỷ vực, trực tiếp mang mấy người qua đó.
Lý Dương thầm giật mình, trong lòng khẽ tính toán khoảng cách giữa thành phố Đại Đông và thành phố Đại Xương.
Khoảng cách giữa hai bên chừng 800 cây.
Sử dụng quỷ vực để di chuyển khoảng cách xa như vậy? Không phải ngự quỷ nhân khác không làm được, mà là làm như vậy sẽ tiêu tốn quá nhiều lực lượng linh dị. Nếu đổi lại là một ngự quỷ nhân nào khác, người này có lẽ sẽ chết vì lệ quỷ khôi phục trong quá trình di chuyển. Chứ không thể nào còn sống mà bay đến thành phố Đại Đông được.
Tuy nhiên, nếu Dương Gian đã nói như vậy chắc chắn hắn có thể làm được dễ dàng.
Nếu không hắn sẽ không dùng quỷ vực để đi lại như vậy.
Rất nhanh.
Toàn bộ mọi người đã tập hợp lại.
Phùng Toàn, Đồng Thiến, Hùng Văn Văn, Hoàng Tử Nhã, Lý Dương và… Quỷ Đồng.
Cộng thêm Dương Gian nữa là vừa đủ bảy người.
Đây đã là giới hạn biên chế cao nhất mà tổng bộ dành cho Dương Gian.
Mặc dù Trương Hàn đã chết rồi, nhưng Dương Gian lại định cho quỷ đồng vào để góp đủ số lượng. Hiện tại quỷ đồng đã có thể mở miệng nói chuyện. Mặc dù nó chỉ gọi tên của người khác, nhưng như vậy đã cực kỳ khủng bố.
Bởi vì quỷ đồng không cần phải lo lắng bị lệ quỷ khôi phục.
Sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực.
Dương Gian điều đột hết đồng đội, sử dụng toàn bộ vật phẩm mà hắn có. Thậm chí giúp đỡ Phùng Toàn, Hoàng Tử Nhã khống chế lệ quỷ mới.
Nếu như vậy mà còn không thể xử lý được tòa nhà cổ kia thì hắn cũng không còn gì để nói nữa.
- Nếu thành phố Đại Xương xảy ra chuyện gì đó thì phải lập tức báo cho tôi biết ngay. Trong vòng mười giây, tôi sẽ trở về.
Dương Gian nhìn Trương Lệ Cầm, sau đó căn dặn.
- Tạm thời phòng an toàn số 1 đang được sửa chữa, nhưng phòng an toàn số 2 vẫn có thể sử dụng. Cho dù bị người khác tấn công, nó cũng sẽ chống đỡ được chừng mười giây. Cho nên mấy ngày tiếp theo, cô phải ở trong này, những người khác cũng thế.