- Mẹ tôi thì sao? Mẹ của tôi cũng phải ở trong phòng an toàn đấy nhé.
Hùng Văn Văn lớn tiếng nói.
- Mẹ của tôi xinh đẹp như vậy thì phải ở trong nhà vàng.
- Đi thôi.
Dương Gian không nói thêm gì nữa, trực tiếp sử dụng quỷ vực bao phủ mọi thứ.
Ánh sáng màu đỏ bao phủ, trong nháy mắt, đám người biến mất không thấy đâu nữa.
Ở trên không trung của thành phố Đại Xương xuất hiện một luồng ánh sáng màu đỏ, vẽ thành một đường vòng cung hoàn mỹ, lao nhanh như sao băng về phía thành phố Đại Đông.
Đây là một loại thủ đoạn trong việc vận dụng quỷ vực.
Nhưng việc dùng quỷ vực để di chuyển như này lại là hành vi tiêu xài cực kỳ hoang phí. Thậm chí sẽ còn bị người khác cho rằng đầu có vấn đề.
Nhưng đối với Dương Gian, loại ngự quỷ nhân dị loại này mà nói, việc này cũng giống như việc di chuyển bình thường vậy. Điều đó không hề tạo ra bất cứ ảnh hưởng nào đối với thân thể của hắn cả. Cái giá phải trả hoàn toàn nằm trong giới hạn chịu đựng.
Chỉ cần quỷ ảnh không tỉnh lại từ trong trạng thái chế máy, Dương Gian hoàn toàn có thể sử dụng năm tầng quỷ vực vô hạn.
Mà năm tầng quỷ vực cũng có nghĩa là Dương Gian có thể xâm lấn đến phần lớn vùng đất linh dị, đồng thời có thể đến đi tự nhiên.
Ví dụ như… Bưu điện quỷ.
…
Thành phố Đại Đông là một thành phố gần biện và kinh tế phát triển cực kỳ mạnh mẽ.
Hai điểm này chứng tỏ thành phố Đại Đông cực kỳ phồn hoa. Bất kể là xét về kinh tế, hay lượng dân cư, hoặc là diện tích của thành phố đều vượt xa so với thành phố Đại Xương.
Nhưng đây là thời đại mà lệ quỷ thi nhau khôi phục.
Thành thị càng phồn hoa thì người phụ trách càng cần phải mạnh mẽ. Nếu không, bất cứ chuyện linh dị nào xuất hiện cũng sẽ tạo thành tổn thất và ảnh hưởng cực kỳ lớn đối với nền kinh tế của xã hội.
Người phụ trách của thành phố Đại Đông là Vương Sát Linh.
Trên hồ sơ tại tổng bộ có ghi.
Vương Sát Linh, nam, hai tám tuổi, sinh ra ở thành phố Đại Đông, là thạc sĩ du học từ nước ngoài.
...
Là một bộ hồ sơ tư liệu cực kỳ bình thường, chỉ chứa toàn những thông tin có thể thu thập được dễ dàng. Đồng thời, ngoại trừ mấy cái đó ra, ở trong hồ sơ cũng không ghi chú bất cứ điểm đặc biệt nào của hắn ta cả. Nếu không phải thân phận của Vương Sát Linh là một người phụ trách, thì với bộ hồ sơ tư liệu này, hắn ta có thể coi là thanh niên gương mẫu của năm.
Tuổi trẻ, anh tuấn, tài cao.
Gia đình có điều kiện.
Là một người vừa có tài vừa có đức.
Hiện tại là bốn giờ rưỡi chiều.
Trong cao ốc Ninh An tại thành phố Đại Đông.
Đây là một tòa cao ốc cao chừng năm trăm mét, tổng cộng có hơn một trăm tầng, là kiến trúc tiêu biểu của thành phố Đại Đông. Mà tòa nhà này cũng không phải là tài sản của một công ty, hay của một tỷ phú nào đó, mà là tài sản cá nhân của một người.
Người này chính là Vương Sát Linh.
Là một cái tên tương đối lạ lẫm, thậm chí ở trong giới nhà giàu của thành phố Đại Đông chưa ai từng nghe qua về cái tên này. Thi thoảng có một vài người muốn tìm hiểu, nhưng bọn họ không biết đi tìm hiểu từ đâu, thậm chí sẽ còn bị cảnh sát gọi điện và đến tận nhà cảnh cáo.
Lúc này.
Ở trên tầng thứ một trăm của tòa cao ốc Ninh An.
Không gian trên tầng này cực kỳ yên tĩnh và vắng vẻ. Sự ồn ào và huyên náo của khu đô thị phía dưới không thể nào ảnh hưởng đến chỗ này.
Hôm nay.
Trong chỗ này đang tiến hành một cuộc tụ hội tư nhân.
Những người được mời cũng không phải là người nổi tiếng, cũng chẳng là phú hào gì, mà tất cả đều là những nhân tài đỉnh phong trong các ngành nghề. Nhưng giữa những người này đều có một điểm chung, đó là mỗi khi rảnh rỗi, bọn họ đều có sở thích đánh cờ.
Cờ vây, cờ vua, cờ tướng…
Thậm chí trong này cũng không thiếu một vài kỳ thủ kỳ cựu nổi tiếng trên toàn thế giới.
- Kỳ nghệ của Vương Sát Linh, Vương tiên sinh đúng là hơn người. Người kia chính là Tưởng Trùng, là á quân trong giải cờ vua toàn nước Mỹ. Nhưng nãy giờ đánh cờ với Vương tiên sinh 5 ván đều thua hết cả năm. Phải biết khi chơi cờ với quán quân trong cuộc thi, Tưởng Trùng cũng thắng được một trong ba ván.
- Trước đó, đại sư cờ vây là Khương Triết Chi cũng thua. Những có lẽ là vì mặt mũi nên đã sớm rời đi rồi.
- Vị cao thủ cờ tướng này có lẽ cũng phải thua thôi.
Một đám người tinh anh của các ngành nghề trong xã hội tụp tập lại một chỗ với nhau, liên tục bàn tán không ngừng.
Bọn họ nhìn về phía trung gian của căn phòng, nơi đó đang có hai người ngồi bên cạnh bàn cờ.
Một người đàn ông trung niên ăn mặc tương đối giản dị, giống như ông lão bên đường vậy. Nhưng ông lão này lại cực kỳ thích chơi cờ tướng, lão đã chơi bộ môn này mấy chục năm rồi. Vả lại, lão rất có thiên phú về bộ môn này. Mặc dù lão chưa từng tham gia các trận đấu chuyên nghiệp, nhưng một số tuyển thủ chuyên nghiệp chưa chắc đã đánh thắng được ông lão đầu hói này đâu.