Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1819 - Chương 1820: Đánh Cờ

Chương 1820: Đánh Cờ

Mà ở đối diện với lão, là một người thanh niên mặc âu phục, đeo kính, đồng thời trên mặt luôn nở nụ cười.

Khí chất của người thanh niên này tương đối ôn hòa, dung mạo tuấn lãng. Từ trên người của hắn ta tỏa ra một cỗ khí tức của văn nhân. Bất kể là ăn nói hay hành động đều tạo ra một loại mị lực nói không nên lời, khiến cho người ta nhịn không được mà phải sinh ra sự hảo cảm.

Rất khó tưởng tượng nổi, ở trong xã hội đề cao vật chất như hiện tại lại còn tồn tại loại người đặc biệt như thế này.

- Tôi, tôi thua rồi…

Người đàn ông trung niên đầu hói kia nhìn chằm chằm vào bàn cờ. Mặc dù chưa bị chiếu tướng, nhưng ông ta biết, cờ của ông ta chỉ đi thêm được chừng ba nước nữa là không có cách nào vãn hồi.

Vương Sát Linh mỉm cười.

- Cảm ơn. Có cần làm thêm ván nữa không?

- Tôi không thể nào thắng được cậu. Trình độ của cậu manh hơn tôi rất nhiều.

Người đàn ông trung niên kia khẽ lắc đầu rồi đứng dậy:

- Mặc dù tôi không phục lắm, muốn đánh thêm với cậu mấy ván. Nhưng thời gian cũng muộn rồi, tôi còn cần đón đứa cháu tan học.

Trên mặt Vương Sát Linh vẫn giữ nguyên nụ cười như trước, hắn ta khẽ nói.

- Không sao? Nếu ông không ngại thì tôi có thể phân phối tài xế đi đưa đón cháu giúp ông. Chúng ta lại đánh thêm mấy ván.

Người đàn ông trung niên kia có chút do dự, dường như ông ta vẫn còn muốn đánh thêm mấy ván.

Tuy nhiên, vào lúc này, vẻ mặt mỉm cười của Vương Sát Linh khẽ động, đưa mắt nhìn ra phía ngoài của sổ của tòa cao ốc.

- Mà thôi, chờ một chút. Có một người đồng nghiệp muốn đến bái phỏng tôi, nên cần phải tiếp đón một chút. Xin lỗi mọi người nhé.

Ở một chỗ rất xa.

Một luồng ánh sáng màu đỏ xuất hiện, nhưng chỉ thoáng qua, dường như thứ mà hắn ta vừa thấy chỉ là ảo giác vậy.

Nhưng ngay sau đó, toàn bộ ánh đèn trong khu vực tầng này liên tục lấp lóe, giống như bị thứ gì đó quấy nhiễu. Tiếp đến, xung quanh xuất hiện một cỗ khí tức âm lãnh, không thể nào xua tan. Vốn dĩ tầng này đã tương đối yên tĩnh, hiện tại lại xuất hiện tình cảnh như vậy, khiến cho mọi thứ trở nên âm u, quỷ dị hơn, làm cho người ta cảm thấy không được thoải mái.

- Là đội trưởng Dương đúng không?

Vương Sát Linh lập tức đứng dậy, tỏ ra nhiệt tình và lễ phép chào hỏi.

- Tôi là người phụ trách của thành phố Đại Đông, Vương Sát Linh. Từ lâu tôi đã nghe qua danh tiếng của đội trưởng Dương, không ngờ hôm nay lại có vinh hạnh được gặp mặt trực tiếp.

Trong lúc nhất thời, những khách mời ở bên trong tầng này thi nhau nhìn về một phía.

Đó là một nơi tương đối hẻo lánh của tầng này. Trong lúc ánh đèn bị chập chờn, ánh sáng lập lòe, trong phòng đột nhiên xuất hiện thêm 7 người, có nam có nữ, còn có cả trẻ con.

Không ít người tỏ ra giật mình.

Phải biết chỗ mà đám người kia đang đứng cũng không phải hướng cửa ra vào. Đồng thời trước đó, chỗ kia hẳn không có một ai mới đúng.

- Cậu chính là Vương Sát Linh?

Một người thanh niên cầm thanh trường thương nứt nẻ đi ra khỏi chỗ kia. Sắc mặt của hắn tái nhợt, khá lạnh lùng. Từ trên xuống dưới tỏa ra một cỗ khí tức âm lãnh, khiến cho người ta có cảm giác không nên trêu vào người này.

- Hẳn đội trưởng Dương đã xem qua hồ sơ tư liệu của tôi rồi. Chẳng lẽ cậu cảm thấy tôi không phải là Vương Sát Linh hay sao vậy?

Vương Sát Linh cười cười, trong giọng nói mạng theo một chút đùa cợt.

Dương Gian nói:

- Xem ra cậu khá là nhàn nhã, còn có tâm trạng để đánh cờ.

Vương Sát Linh đưa ra lời mời.

- Đây là sở thích cá nhân của tôi. Đội trưởng Dương, cậu có biết đánh cờ không? Nếu không cảm thấy ngại thì chúng ta có thể ngỗi xuống làm một ván.

Dương Gian nói:

- Chỉ hiểu sơ sơ.

- Vậy thì tốt quá, không ngờ đội trưởng Dương cũng biết đánh cờ. Không biết bình thường đội trưởng Dương chơi loại cờ gì vậy. Hôm nay, nhân dịp đang tổ chức hội cờ, đội trưởng Dương có muốn góp vui, chúng ta luận bàn một ván có được không?

Dương Gian bình tĩnh nói:

- Cậu am hiểu loại cờ gì nhất?

Vương Sát Linh cười nói:

- Vậy thì chúng ta làm một ván cờ vua đi. Đội trưởng Dương, cậu thấy thế nào?

Dương Gian đứng yên tại chỗ, mở miệng nói với giọng điệu lạnh như băng.

- Tôi chọn cờ đỏ, tốt 7 tiến một.

Vương Sát Linh khẽ sững sờ, những ngời khác cũng đứng hình trong chốc lát.

Người đàn ông trung niên đầu hói kia nói.

- Còn chưa bày bàn cờ ra mà…

- Pháo 2 tiến 5.

Vương Sát Linh đưa tay khẽ nâng kính, nụ cười trên mặt cũng thu liễm đi không ít.

Dương Gian tiếp tục nói:

- Mã 8 tiến 7.

- Mã 2 tiến 3.

Vương Sát Linh lập tức mở miệng nói ngay.

Tốc độ nói của hai người rất nhanh, gần như không hề có chút do dự, mà lập tức nói ra vị trí đánh cờ tiếp theo.

Bình Luận (0)
Comment