- Bọn họ đang làm gì vậy?
Có người chưa phản ứng kịp, tỏ ra kinh dị không thôi.
Người đàn ông đầu hói kia nhìn về phía hai người với ánh mắt khó tin. Sau đó ông ta sực nhớ ra điều gì đó, vội vàng ngồi xuống loay hoay phục hồi bàn cờ theo như những gì hai người vừa đánh.
Cũng may hai người chỉ vừa mới bắt đầu đánh, nên chưa đi được quá nhiều nước. Vì thế ông ta vẫn còn có thể bày biện ra được. Chứ nếu để thêm một đoạn thời gian nữa, ông ta sẽ không thể nào khôi phục lại được. Bởi vì ông ta căn bản không thể nhớ được nhiều nước như vậy.
- Xe 8 tiến 7.
Dương Gian bình tĩnh như trước, bắt đầu ăn quân.
Vương Sát Linh cũng nhanh chóng phản kích.
- Pháo 2 tiến 7.
Cuộc giao thủ giữa hai người dường như trở nên có chút kịch liệt, bắt đầu tiêu diệt quân cờ của đối phương.
Cảnh tượng như vậy khiến cho đám người ở xung quanh phải trợn tròn hai mắt, tỏ vẻ không thể tin, giống như đang nhìn hai con quái vật vậy.
Đầu của hai người kia vẫn là đầu của người bình thường sao?
Vậy mà bọn họ có thể tự tưởng tượng ra một bàn cờ vua, không cần đến bàn cờ, chỉ dùng miệng là có thể đánh cờ. Chẳng lẽ bọn họ không sợ nhớ lầm quân cờ hay sao?
Hùng Văn Văn ở bên cạnh khẽ lẩm bẩm.
"Sao lại đánh cờ với Dương Gian. Muốn đánh cờ thì phải tìm Hùng phụ chứ, người ta chính là cao thủ cờ vua đó."
Mặc dù nó không đánh cờ giỏi, nhưng nó lại có thể gian lận.
Tuy nhiên nó không thể nào nhớ rõ được nguyên một bàn cờ. Nếu hai bên mà bày cờ ra bàn để đánh, nó đảm bảo bản thân tuyệt đối có thể diệt sát tên Vương Sát Linh này.
Hai người tiếp tục giao tranh, số lượng cờ trên bàn càng ngày càng ít.
Nhưng thắng bại cũng đã dần hiện ra rõ ràng.
- Chiếu tướng, cậu thua rồi.
Vẻ mặt Dương Gian vẫn lạnh nhạt như trước.
Vương Sát Linh khẽ nhíu mày, sau đó cười cười:
- Đội trưởng Dương đúng là cao thủ ẩn danh, tôi thua. Tuy nhiên, được đánh cờ với đội trưởng Dương đúng là một việc thú vị. Có cần làm thêm ván nữa không?
- Sao lại thua. Ván cờ này còn có thể điều Sĩ 4 tiến 5 rồi tiếp tục mà…
Người đàn ông trung niên đầu hói kia đang loay hoay chờ đợi, vừa kinh ngạc vừa có chút nghi hoặc, khó hiểu.
Ông ta đương nhiên không thể tính toán xa được như vậy.
Hai người đều đang sắp đặt bố cục, bất cứ người nào bị chiếu tướng trước, người đó liền rơi vào thế hạ phong, phải phòng thủ bị động.
Có lẽ chưa chắc đã bị thua.
Nhưng việc này cũng có nghĩa đã thua khí thế người khác, bị người ta đè ép. Khi đó việc thắng thua trên bàn cờ đã không còn quan trọng nữa.
Dương Gian không định làm thêm một ván nữa với hắn ta, mà trực tiếp hỏi:
- Cậu biết được bao nhiêu về nguyền rủa của đồng hồ quả lắc?
- Trước tiên không cần phải vội. Nếu đội trưởng Dương cảm thấy hứng thú thì có thể ngồi xuống đây, chúng ta từ từ nói chuyện. Dù sao cậu cũng đã đến đây rồi, chậm trễ thêm chút thời gian cũng chẳng có gì. Đương nhiên, cậu cũng đừng có nghĩ là tôi đang cố tình trì hoãn thời gian. Bởi vì giữa tôi và đám người kia không có bất cứ giao tình nào hết.
Vương Sát Linh cười cười, lộ ra vẻ vô tội.
- Ngồi đi.
Dương Gian khẽ ra hiệu.
Mấy người Phùng Toàn, Đồng Thiến, Hoàng Tử Nhã, Lý Dương lập tức tách ra ngồi xuống.
Ở trên đỉnh đầu của bọn họ, toàn bộ ánh đèn đều bị dập tắt, khiến đám người bị bao phủ trong bóng tối. Với lại, khi bọn họ ngồi xuống, không khí càng trở nên âm lãnh hơn, khiến cho người ta có cảm giác không rét mà run.
Cũng có một số người tò mò, chú ý đến những người khách của Vương tiên sinh.
Không nói đến người thanh niên được gọi là đội trưởng Dương kia, tuổi còn khá trẻ vậy mà đi đâu cũng cầm theo một cây trường thương màu vàng cổ quái, giống như đang cosplay vậy.
Thứ khiến cho đám người chú ý nhất chính là đứa trẻ đi chân đất kia.
Hiện tại thời tiết đang tương đối lạnh, vậy mà không có ai mua cho đứa bé này một đôi giày để mặc hay sao?
Nhưng khi bọn họ nhìn đứa trẻ vài lần, có vẻ như điều này đã khiến đứa bé kia chú ý, nó đột nhiên quay đầu nhìn về phía này.
Trong lúc nhất thời, không ít người phải tỏ ra giật mình kinh hãi.
Trên người đứa bé kia đang mặc áo liệm cho người chết, hai con mắt không có đồng tử nhưng lại có màu đỏ tươi đầy quỷ dị.
- Quản lý Lưu, nhờ cậu mời những vị khách này của tôi về trước đi. Tôi còn có chuyện cần trao đổi với đồng nghiệp.
Vương Sát Linh phân phó cho cấp dưới, sau đó xin lỗi đám người kia:
- Thành thật xin lỗi mấy vị, hôm nay tôi có việc đột xuất, nên không thể bồi tiếp mấy vị được. Hãy thứ lỗi cho sự không chu toàn này của tôi.
- Hôm nay đúng là tôi đã được mở rộng tầm mắt, không ngờ còn có thể đánh cờ như vậy. Cực kỳ đặc sắc, lợi hại, lợi hại.