Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1821 - Chương 1822: Khâm Phục

Chương 1822: Khâm Phục

Người đàn ông đầu hói kia liên tục cảm thán.

Nếu không phải được chứng kiến tận mắt, có lẽ ông ta sẽ không bao giờ tin trên đời này lại có người có thể tự tưởng tượng được bàn cờ ở trong đầu.

Những người khác cũng nhao nhào chào hỏi Vương Sát Linh, sau đó nhanh chóng rời đi.

Bởi vì ở trong đám người, một vài người sắc mặt đã trở nên khác thường, giống như bị kinh hãi, bất an.

Bộ dạng của quỷ đồng đã bị đám người nhìn thấy.

Cho dù hiện tại đang là ban ngày, nhưng bộ dạng của một đứa bé bị chết lâu ngày này lại khiến cho người ta tê dại da đầu, kinh dị không thôi.

Lại liên tưởng đến một số lời đồn đoán không tốt ở trên mạng. Tuy nhiên bọn họ không dám hỏi nhiều, chỉ muốn rời khỏi đây thật nhanh, tránh xa những thứ kỳ quái này.

Phía trên bàn gỗ rộng thùng thình, một người thanh niên mặc âu phục, đeo kính, khuôn mặt tuấn lãng mỉm cười, không nhanh không chậm rót cho Dương Gian một chén hồng trà. Ly hồng trà này còn bốc ra hơi nóng, tỏa ra một mùi thơm đặc thù, xua tan đi mùi vị khác thường ở trong không khí.

Vương Sát Linh vừa pha trà, vừa từ từ kể lại một ít chuyện.

- Đội trưởng Dương, thành phố Đại Đông là một thành phố có lịch sử lâu đời. Tại thời kỳ dân quốc, có bao nhiêu chuyện linh dị thì đều phát sinh ở trong tòa thành thị này. Chính đoạn lịch sử đặc biệt như vậy đã dựng dục ra một số người đặc biệt, cùng việc ly kỳ.

- Tòa cổ trạch cất giữ đồng hồ quả lắc cũng là một trong những thứ đặc biệt đó.

- Tại thời điểm tôi trở thành người phụ trách của thành phố Đại Đông, tôi cũng từng đi điều tra qua về tòa cổ trạch kia, cũng nghe đến tiếng chuông phát ra mỗi khi đêm đến. Đương nhiên, không chỉ một mình tôi, mà người dân ở xung quanh, thậm chí người đi ngang qua đó vào ban đêm cũng từng nghe qua tiếng chuông kia.

- Nhưng cho đến hiện tại, theo như tôi được biết, không có một ai tìm ra được chiếc đồng hồ quả lắc ở trong tòa cổ trạch kia.

Nói đến đây, hắn ta khẽ lắc đầu cười một tiếng:

- Nói ra thì thật xấu hổ, nhưng tôi đã xin nhờ cha của tôi đi tìm đồng hồ quả lắc. Nhưng kết quả là cha tôi đi luôn từ đó, chưa trở về. Nếu hôm nay đội trưởng Dương có thể thuận lợi tiến vào bên trong tòa cổ trạch kia, đồng thời nhìn thấy cha của tôi, thì mong đội trưởng Dương có thể nể mặt mũi, cứu cha tôi ra khỏi đó.

- Đương nhiên, chuyện này cũng không miễn cưỡng, nếu cậu cảm thấy không được thì thôi. Dù sao thời gian cũng đã cho tôi thấy được đáp án.

- Cậu để cho cha mình tiến vào tòa nhà cổ trạch kia?

Sắc mặt Dương Gian tái nhợt, hắn duỗi tay cầm ly hồng trà kia lên.

Ly hồng tra đang nóng hôi hổi nhanh chóng nguội đi, sau đó hắn mới từ tốn nhấp một ngụm.

Quả nhiên.

Hắn không quen uống mấy thứ này.

- Ở trên thế giới này, số lượng người mà tôi khâm phục không nhiều. Đội trưởng Dương là một trong số đó. Chỉ với thân phận là một học sinh cấp ba, mà cậu có thể sống sót qua chuyện linh dị của quỷ gõ cửa, sau đó một đường trưởng thành. Thậm chí sau đó còn xử lý được chuyện linh dị cấp S, quỷ chết đói, lấy được chức vị đội trưởng. Sau đó cậu xử lý Phương Thế Minh của hội anh em, đánh bại Diệp Chân, người được ca tụng là đệ nhất châu A… Nói thật, những thứ mà cậu trải qua trong thời gian một năm vừa rồi có thể nói là truyền kỳ.

Vương Sát Linh không đáp lại câu hỏi của Dương Gian mà nói sang chuyện khác.

Dương Gian nói:

- Cậu đã tìm hiểu cực kỳ kỹ càng đối với hồ sơ của tôi đó. Nhưng hẳn không phải cậu đang cố ý vuốt mông ngựa tôi đó chứ?

Vương Sát Linh lắc đầu cười nói:

- Không, tôi không thổi phồng cậu đâu, mà đó chính là những lời thực lòng. So với cậu, tôi còn kém xa. Mặc dù theo như người ngoài, tôi có thể coi là một người thanh niên gương mẫu, có thành tích cao, gia cảnh tốt, là người đã đứng ở đỉnh phong của nhân sinh. Nhưng thực tế, tôi chỉ là một kẻ phế vật, không làm nên trò trống gì.

Sắc mặt Dương Gian vẫn bình tĩnh, chỉ nói:

- Việc trở thành đội trưởng chỉ định khiến cậu cảm thấy rất khó chịu hay sao?

- Đội trưởng? Đây chỉ là một việc lông gà vỏ tỏi, không có bất cứ ý nghĩa nào cả. Dù tôi không làm đội trưởng, thì thành phố Đại Đông vẫn do Vương Sát Linh tôi quản lý. Đội trưởng Dương, cậu hẳn hiểu rõ được thứ khiến đội trưởng cường đại không phải là quyền lực, mà chính là thực lực. Chỉ cần Vương Sát Linh tôi không chết, thì thành phố Đại Đông mãi mãi sẽ là địa bàn của Vương gia.

Vương Sát Linh hơi ngẩng đầu nhìn Dương Gian.

Ở phía sau kính, hai con mắt của hắn ta khẽ lóe lên mấy phần quang mang.

- Sở dĩ tôi làm đội trưởng, là vì tôi hi vọng có thể lấy được một cái thân phận quang minh chính đại mà thôi. Tôi không muốn trở thành chuột, suốt ngày trốn đông trốn tây. Lực lượng linh dị là thứ không nên bị sợ hãi, mà hẳn nên được tôn trọng, thậm chí là kính sợ.

Bình Luận (0)
Comment