Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1822 - Chương 1823: Tổ Trạch

Chương 1823: Tổ Trạch

Vương Sát Linh khẽ nhấp một ngụm trà, thu hồi quang mang ở trong mắt.

- Chuyện này dường như đi hơi xa rồi. Tôi chỉ muốn hỏi cậu biết được bao nhiêu về đồng hồ quả lắc trong tòa nhà cổ trạch kia? Nếu thứ mà cậu biết chỉ có nhiêu đó thì tôi có thể bắt đầu hành động được rồi. Có lẽ hiện tại toàn bộ thế lực trong giới linh dị đều đang đứng chờ xem kịch vui của tôi cũng không chừng. Mà tôi cũng muốn triển lãm cho mọi người thấy, kết cục khi đắc tội với Dương Gian tôi sẽ là như thế nào.

Lời của Dương Gian mặc dù khá lạnh lùng, nhưng tràn đầy khí thể, hùng hổ dọa người, phong mang tất lộ.

Vương Sát Linh cười cười:

- Mặc dù thành phố Đại Đông không hề nhỏ, nhưng nó cũng không thể chịu được sự dày vò của cậu như vậy đâu. Đây chính là một thành phố có lượng nhân khẩu dày đặc, cho nên tổng bộ sẽ không đồng ý nếu cậu gây chuyện quá lớn. Hiện tại, hẳn Lý Quân đang trên đường đến đây. Mục đích đến đây của cậu ta đương nhiên là muốn ước thúc, không cho cậu làm xằng làm bậy rồi.

Dương Gian hỏi ngược lại.

- Vậy thì đã sao?

Vương Sát Linh đặt chén trà xuống, mở miệng nói:

- Tôi đã hiểu thái độ của đội trưởng Dương rồi. Nếu đã như vậy, có mấy lời này tôi muốn nói thẳng, tránh trường hợp đến lúc đó lại xảy ra sai lầm, gây nên một số mâu thuẩn không cần thiết.

- Thực ra tòa nhà cổ trạch thời dân quốc kia là của Vương gia chúng tôi. Bắt đầu từ thời kỳ dân quốc, Vương gia chúng tôi đã cắm rễ ở thành phố Đại Đông. Từ nhỏ, trước khi chuyện linh dị còn chưa bộc phát trên diện rộng, tôi đã được tiếp xúc với mấy thứ bẩn thỉu này. Bất kể là cha tôi, mẹ tôi, hay ông nội, bà nội của tôi đều có dính líu với lệ quỷ.

- Nói đúng ra, thì Vương Sát Linh tôi chính là thế hệ thứ ba của Vương gia, cũng là thế hệ cuối cùng.

- Rầm!

Dương Gian đột nhiên vỗ mạnh xuống bàn, đứng dậy và dùng hai con mắt đang lóe ra ánh sáng màu đỏ nhìn chằm chằm vào ht.

Chiếc bàn gỗ dày trịch lập tức bị rạn nứt, đồng thời toàn bộ ánh đèn xung quanh cũng đồng loạt dập tắt.

Một cỗ khí tức âm lãnh ăn mòn toàn bộ tòa nhà.

- Vương Sát Linh, cậu đang đùa tôi đấy à?

Giọng điệu của Dương Gian vẫn lạnh lùng như trước, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác không rét mà run, lông tơ dựng ngược.

Vương Sát Linh khẽ ngẩng đầu nhìn Dương Gian. Ở phía sau lưng hắn ta xuất hiện bóng dáng mơ hồ của một ông lão mặc áo vải màu đen. Trông ông lão này như một bức di ảnh cực lớn vậy, bởi vì thân hình của ông ta chỉ có hai màu trắng đen. Thứ này là một con lệ quỷ thực sự.

Mà từ đầu đến cuối, con lệ quỷ này đi theo sát bên cạnh Vương Sát Linh, bỏ không được.

- Đội trưởng Dương, cậu hiểu mà, không có ai lại đi nói bí mật của bản thân cho người xa lạ biết ngay khi mới gặp mặt lần đầu được. Tôi biết, lúc này tôi nói như vậy sẽ khiến cậu cảm thấy giống như bản thân đang bị lừa. Nhưng nếu tôi che giấu và chờ sau này mới nói thì chắc chắn cậu sẽ không chỉ tức giận đơn giản như này đâu. Mà là hai bên sẽ chính thức nảy sinh xung đột.

- Đây là điều tôi không muốn nhìn thấy, cho nên mong cậu hãy bình tĩnh lại một chút.

Sau khi Vương Sát Linh nói xong, ở bên cạnh hình bóng của ông lão mặc áo vải màu đen kia lại xuất hiện thêm bóng dáng của một con lệ quỷ khủng bố khác. Hình dạng của con lệ quỷ mới này thấp hơn một chút so với hình bóng lệ quỷ trước, nhưng vẫn khủng bố và quỷ dị.

Hai con lệ quỷ.

Ở bên cạnh người của Vương Sát Linh lại có hai con lệ quỷ đi theo.

Đây là lệ quỷ thực sự, chứ không phải quỷ nô, cũng không phải là lệ quỷ tàn khuyết, chưa hoàn thiện ghép hình.

"Muốn đánh nhau sao?"

Lúc này, đám người Phùng Toàn, Hoàng Tử Nhã, Đồng Thiến, Lý Dương ở phía sau cũng đồng loạt đứng dậy.

Dương Gian khẽ ra hiệu bảo đám người không nên manh động.

- Cho nên, tòa nhà cổ trạch từ thời dân quốc kia chính là tổ trạch của Vương gia cậu?

Vương Sát Linh chậm rãi thu dọn bàn trà, từ tốn nói:

- Không phải là tổ trạch, mà là nguyền rủa trạch. Đó là một căn nhà đã bị nguyền rủa. Tôi cũng không sinh sống ở chỗ đó, mà chỉ là quyền sỡ hữu của căn phòng đó thuộc về Vương gia, nên hiện tại bị tôi thừa kế.

- Nhưng thừa kế cũng không không có nghĩa là tôi có được nữa. Mà ngược lại, ngay cả bản thân tôi cũng không dám tùy tiện đặt chân vào trong đó. Cho nên, chính xác hơn mà nói thì nguyền rủa của đồng hồ quả lắc không có liên quan nhiều đến tôi. Đồng thời, sau khi tôi biết được nguyền rủa của đồng hồ quả lắc đã bị mất khống chế, định đi xử lý. Nhưng hiển nhiên, hành động của tôi gặp phải bất trắc, cha của tôi cũng vĩnh viễn lưu lại ở trong căn nhà kia.

Bình Luận (0)
Comment