Nói đến đây, hắn ta khẽ thở dài một hơi tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Dương Gian trực tiếp hỏi:
- Cậu là người thừa kế của tòa cổ trạch kia, vậy cậu hiểu được bao nhiêu đối với chuyện linh dị thời dân quốc?
Vương Sát Linh tỏ ra hơi kinh ngạc nhìn hắn, sau đó lắc đầu cười khẽ một tiếng:
- Đúng là khi còn bé tôi đã được tiếp xúc với khá nhiều chuyện linh dị. Nhưng khi đó trong lòng tôi có chút phản cảm đối với mấy thứ bẩn thỉu này. Mặc dù lúc còn nhỏ, cha tôi từng nói cho tôi biết, đây là số mệnh của Vương gia. Nhưng khi tôi hỏi ông ta là số mệnh này đến từ đâu, thì ông ấy chỉ bảo là do ông nội tôi nói.
- Nhưng khi đó ông nội tôi đã chết, nên tôi cảm thấy cha tôi là một người đáng thương, bị trói buộc bởi những thứ cổ hủ, những số mệnh giả dối. Dù sao cũng là thế kỷ 21 rồi, làm gì có ai còn tin tưởng cái này.
- Cho nên tôi bỏ qua việc kế thừa số mệnh của Vương gia và đi ra nước ngoài du học.
- Có lẽ là do chuyện linh dị biến mất quá lâu, hoặc do cha tôi tôn trọng lựa chọn của tôi, vì thế ông ấy cũng không can thiệp… Vì thế, trong quãng thời gian ở nước ngoài, tôi rất vui vẻ, rốt cục tôi đã có được một cuộc sống của người bình thường.
- Nhưng vận mệnh mà, nó luôn ưa thích đùa cợt người khác. Sau đó, chuyện linh dị bộc phát trên toàn thế giới, mà tôi cũng không thể không trở lại thành phố Đại Đông, kế thừa số mệnh của Vương gia. Nhưng bởi vì tôi bỏ nhà đi ra nước ngoài du học mấy năm, cho nên có khá nhiều chuyện còn chưa kịp hỏi han từ cha tôi, vì vậy tôi không biết nhiều chuyện từ thời dân quốc.
Nói đến đây, vẻ mặt hắn ta tỏ ra có chút áy náy.
- Có lẽ bên trong tòa cổ trạch kia có manh mối mà đội trưởng Dương cần cũng nên.
Dương Gian lạnh lùng nói:
- Chuyện xưa mà cậu kể rất đặc sắc.
Vương Sát Linh đáp:
- Xem ra là đội trưởng Dương không chịu tin tưởng tôi rồi.
Dương Gian nói:
- Chỉ vì đi ra nước ngoài du học mà bí mật của người thừa kế tòa cổ trạch lại bị thất truyền. Cậu thấy tôi sẽ tin tưởng vào nó sao?
Ở phía sau mỗi một tòa nhà cổ trạch đều sẽ có một đoạn cố sự vừa quỷ dị vừa kinh khủng.
Tòa cổ trạch ở thành phố Đại Xương cũng là như vậy. Dương Gian từng điều tra qua, lúc đầu chỗ đó cũng có người thừa kế. Nhưng mười mấy hai mươi năm về trước, ông lão duy nhất trông coi tòa nhà kia cũng chết vì bệnh. Kết quả, nó khiến cho toàn bộ bí mật bị chôn vùi.
Không ngờ Vương Sát Linh cũng là người thừa kế của một tòa cổ trạch.
Trên khuôn mặt tuấn lãng của Vương Sát Linh lộ ra một chút tiếc nuối.
- Nếu đội trưởng Dương đã không tin thì tôi cũng không còn cách nào khác. Nhưng đấy chính là sự thật. Tôi không hề thừa kế hoàn toàn số mệnh của Vương gia, mà chỉ thừa kế quỷ của Vương gia thôi. Hiện tại là lúc tôi phải trả giá có hành động xốc nổi lúc tuổi trẻ của mình.
- Nếu cậu đã không nói, vậy tôi chỉ còn cách tự đi điều tra. Hi vọng đến lúc đó cậu đừng xuất hiện và cản trở tôi. Lần này đến đây là vì muốn nể mặt cậu, muốn chào hỏi qua một tiếng.
Dương Gian không nói nhiều, chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Mặc dù nãy giờ Vương Sát Linh nói rất nhiều chuyện, nhưng thực tế chẳng có bất cứ tin tức quan trọng nào.
Hắn ta chỉ nói đến hai việc.
Tòa cổ trạch thời dân quốc này chính là tổ trạch nhà hắn ta.
Và cha của hắn ta bị mắc kẹt ở trong tòa nhà cổ kia.
- Đội trưởng Dương, từ từ.
Vương Sát Linh đột nhiên kêu to, sau đó hắn ta móc từ trong ngực ra một chiếc đồng hồ quả quýt. Sau khi mở ra, kim đồng hồ vẫn còn đang nhảy tí tách.
- Thời gian của chiếc đồng hồ này và thời gian trong tòa nhà cổ là tương đương nhau. Có rất nhiều chuyện tôi không thể làm được, bởi vì tôi là kẻ phế vật. Nhưng tôi tin chắc rằng đội trưởng Dương sẽ làm được. Cho nên khi vào trong tòa nhà cổ kia, cậu hãy chú ý đến thời gian trên chiếc đồng hồ này, có lẽ nó sẽ giúp được cho cậu chút gì đó.
Dương Gian nhìn chằm chằm vào hắn ta, không nói một lời.
- Đội trưởng Dương, cậu cảm thấy tôi sẽ hại cậu?
Vương Sát Linh nói:
- Đúng hơn mà nói, mục đích giữa hai chúng ta là giống nhau. Cậu muốn giết chết những vị ngự quỷ nhân đó, mà tôi cũng muốn thu thồi tổ trạch, nhằm đền bù một chút tiếc nuối.
- Tôi sẽ tin cậu một lần, nhưng chỉ có một lần mà thôi. Vì thế, cậu không nên cô phụ chút tin tưởng này của tôi đối với cậu. Nếu không, lần gặp mặt tiếp theo sẽ là cuộc tranh đấu sống chết.
Dương Gian nói chuyện rất thẳng thắn, hắn cầm lấy chiếc đồng hồ quả quýt kia, sau đó quay người nhìn qua đám người.
Ánh sáng màu đỏ bao phủ.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người đồng loạt biến mất, không thấy gì nữa.