Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1824 - Chương 1825: Tiếng Chuông Giữa Đêm

Chương 1825: Tiếng Chuông Giữa Đêm

Cỗ khí tức âm lãnh quanh quẩn ở xung quanh cũng lập tức tiêu tán, ánh đèn phục hồi lại như cũ.

- Đi rồi sao?

Vương Sát Linh thở dài, hắn ta cầm lấy một bức ảnh cũ kỹ và quan sát.

Đó là một bức ảnh trắng đen chụp gia đình. Bên trong bức ảnh có một ông lão và một bà lão, đó chính là ông nội và bà nội của hắn ta. Ngoài ra, bên trong còn có một người phụ nữ ngoài ba mươi, là mẹ của hắn ta, nhưng ở bên cạnh vị trí của mẹ hắn ta lại trống rỗng.

Chỗ này vốn dĩ là chỗ của cha hắn ta.

Nhưng cha hắn ta đã bị hắn ta làm mất, bị mắc kẹt ở trong tòa cổ trạch kia.

Người còn lại trong bức ảnh là bộ dạng của Vương Sát Linh.

Chỉ là bộ dạng của hắn ta ở trong bức hình không phải màu trắng đen, mà cực kỳ sặc sỡ.

Nhưng theo thời gian dần trôi qua, thân hình của hắn ta cũng đang dần dần phai màu.

Trừ điều đó ra, điểm đặc biệt của bức ảnh này chính là nó dùng tòa cổ trạch thời dân quốc làm bối cảnh.

Vương Sát Linh tự lẩm bẩm.

"Mẹ, mẹ nói thử xem, liệu Dương Gian có thành công không?"

Ở trong bức tranh, người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi kia khẽ xoay chuyển đầu, nhìn về phía hắn ta một cách quỷ dị, giống như nghe thấy hắn ta nói chuyện.

Vương Sát Linh thấp giọng nói:

"Mẹ, giúp con đi quan sát một chút. Nếu thấy cha, thì hãy mang ngài ấy về, đừng để ngài ấy nảy sinh xung đột với Dương Gian. Trong tay Dương Gian có đinh đóng quan tài, con sợ hắn sẽ xử lý cha."

Lúc này, người phụ nữ trong tấm hình khẽ xoay đầu sang chỗ khác, sau đó thanh hình dần rời xa. Dường như cô ta đang đi vào trong bối cảnh, vào tòa cổ trạch thời dân quốc kia.

Mà lúc này, bức ảnh chụp ba đời của Vương gia lại thiếu đi một vị trí.

Chỉ còn lại ông bà nội và Vương Sát Linh mà thôi.

Trên một con đường của thành phố Đại Đông.

Ánh sáng màu đỏ khẽ lóe lên.

Sau đó một đám người đột nhiên xuất hiện, đồng thời bọn họ nhanh chóng tieến về phía trước mà không thèm quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh.

Bọn họ còn chưa đi đến, nhưng người ở hai bên người lập tức nhao nhao nhường đường.

Vẻ mặt Phùng Toàn không chút biểu cảm, nói với giọng điệu ngột ngạt.

- Đội trưởng, cậu cảm thấy lời vừa rồi của Vương Sát Linh có mấy phần đáng tin?

Dương Gian vừa đi vừa nói với giọng điệu lạnh lùng.

- Chẳng lẽ cậu tin tưởng câu nói bản thân là một tên phế vật của rồi của Vương Sát Linh hay sao? Đừng quan tâm đến lời hắn ta nói, muốn làm gì thì cứ làm. Vương Sát Linh được tổng bộ đề cử làm đội trưởng, chắc chắn hắn ta phải có được năng lực và thực lực nhất định, nên không thể coi thường hắn ta. Mục đích tôi đi gặp mặt hắn ta cũng vì chào hỏi mà thôi. Tôi muốn nói cho hắn ta biết, tôi đến đây để xử lý nguyền rủa của đồng hồ quả lắc, đồng thời quan sát xem thái độ của hắn ta như thế nào.

- Nếu hắn ta dám ngăn cản, vậy tôi sẽ xử lý hắn ta ngay tại chỗ. Tuy nhiên tên Vương Sát Linh kia có lẽ đã nhận ra ý đồ của tôi, cho nên mới đưa chiếc đồng hồ quả quýt kia để tỏ thái độ.

- Không phải bày tỏ bản thân sẽ trợ giúp tôi, mà là muốn chứng minh bản thân không hề có quan hệ với đồng hồ quả lắc. Đồng thời biểu thị bản thân đứng bên phía của tổng bộ. Trong thời điểm như hiện tại, hắn ta mà không bày tỏ rõ lập trường của bản thân thì chẳng khác gì là đang tìm đường chết.

Đồng Thiến nhỏ giọng nói:

- Nếu lỡ việc này thật sự không có quan hệ gì với Vương Sát Linh thì sao?

Dương Gian nói:

- Cô đừng ngây thơ như vậy có được không? Ở trong phạm vi quản lý của hắn ta xuất hiện một tổ chức như thế. Đồng thời tổ chức này còn dám giết đến tận thành phố Đại Xương của tôi. Cho nên việc này đã không thể bị phủ nhận chỉ bằng một câu nói không liên quan của hắn ta được. Dù cho nó thật sự không liên quan gì đến hắn ta, nhưng hắn ta cũng không thể thoát khỏi hai chữ thất trách. Đương nhiên, tôi có thể nể mặt hắn ta mà ngồi xuống uống trà thì cũng có thể trở mặt. Còn như thế nào thì phải xem Vương Sát Linh muốn cái gì.

- Nhưng gia hỏa này cũng rất kiên nhẫn, phải đến cuối cùng mới biểu hiện ra lập trường của bản thân.

Hắn khẽ quan sát chiếc đồng hồ quả quýt ở trong tay. Kim đồng hồ vẫn đang chạy. Hiện tại kim đồng hồ đang chỉ năm giờ rưỡi, giống với thời gian trong thực tế.

Lý Dương trầm giọng nói:

- Vậy, xung đột vừa rồi là… Thật? Không phải là hù họa hắn ta?

Tròng mắt Dương Gian hơi kíp lại:

- Tôi là loại người ưa thích phô trương thanh thế sao? Nếu lúc nãy, Vương Sát Linh mà tỏ ra yếu thế một chút, tôi sẽ lập tức sử dụng quỷ ảnh xâm lấn hắn ta ngay. Tôi sẽ không cho hắn ta cơ hội để giả thần giả quỷ này nọ nọ kia. Nhưng xem ra, tên đội trưởng chỉ định này vẫn có đủ phân lượng. Tôi vừa thăm dò, hắn ta đã lập tức cho hai con lệ quỷ xuất hiện. Tuy nhiên đó chưa hẳn đã là cực hạn của hắn ta.

- Nói cách khác, tối thiểu Vương Sát Linh là một vị ngự quỷ nhân khống chế ba con lệ quỷ. Ngoài ra, trong tay hắn ta chắc chắn có vật phẩm linh dị. Đồng thời, từ đầu đến cuối hắn ta luôn bảo bản thân chính là người của Vương gia. Điều này chứng tỏ, hắn ta cũng không phải một người, mà là một đám người. Nếu không hắn ta cũng không thể nào còn giữ được vẻ trấn định khi đối đầu với tiểu đội của chúng ta như vậy.

Quãng thời gian đánh cờ và uống trà ngắn ngủi với Vương Sát Linh kia là một quá trình thăm dò lẫn nhau.

Lý Dương thầm nghĩ trong lòng.

"Ván cờ cấp độ đội trưởng? Đúng là đáng sợ?"

Bề ngoài thì thấy cuộc tiếp xúc giữa hai người tương đối bình tĩnh, nhưng thực tế, chỉ cần một bên bất cẩn, ngay lập tức sẽ xảy ra cuộc đại chiến cấp độ đội trưởng.

Những người ở tầng thứ này đều quá tự tin.

Kể từ khi xuất đạo đến giờ, Dương Gian chưa từng sợ ai bao giờ, người nào hắn cũng dám giết.

Bản thân Vương Sát Linh tự xưng là phế vật. Nhưng Dương Gian vừa mới biểu lộ chút động tĩnh, hắn ta đã ngay lập tức sử dụng đến hai con lệ quỷ. Đồng thời hắn ta vẫn còn đang giữ lại lá bài tẩy.

Bình Luận (0)
Comment