Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1825 - Chương 1826: Quay Đầu

Chương 1826: Quay Đầu

Một lát sau.

Ở phía trước, cạnh đường đi là bóng dáng của một tòa cổ trạch dần xuất hiện. Tòa nhà với những bức tường loang lổ, mọc đầy rong rêu. Tòa cổ trạch này không hề bị che giấu, cũng không bị phong tỏa, mà được trưng bày ra giữa thanh thiên bạch nhật. Thậm chí còn có người đi ngang qua nó một cách bình thản.

Thứ ngăn cách duy nhất chính là một cánh cửa bằng sắt loang lổ, ghỉ sét.

Mặc dù cánh cửa này cao hơn ba mét, nhưng nếu có người muốn đi vào trong thì vẫn có thể đi vào tương đối dễ dàng.

Tòa nhà cổ này được xây dựng theo phong cách trung cổ, chứ không phải kiểu truyền thống của trung hoa. Tài liệu dùng trong xây dựng phần lớn là gạch xanh, cho nên đến hiện tại chúng vẫn còn rất hoàn hảo, không hề bị hư hao, không đổ nát. Chỉ là cửa kiếng của căn nhà đã bị vỡ vụn, nhưng do không có ai sửa chữa, nên giờ chỉ còn lại mấy chiếc cửa sổ trống trơn.

Bộ dạng của tòa cổ trạch này còn tốt hơn nhiều so với tòa cổ trạch tại thành phố Đại Xương. Nếu có người thừa kế, chỉ cần dọn dẹp và sửa sang chút xíu là có thể vào ở được.

Dương Gian không sử dụng quỷ vực mang đám người trực tiếp đi vào. Bởi vì hành động như vậy tương đối lỗ mãng. Vì thế hắn lựa chọn mang đám người đi đến con đường bên cạnh, sau đó đi bộ tiến lại gần.

- Chính là chỗ này. Nếu gặp được bất cứ ngự quỷ nhân nào ở trong tòa nhà này, không cần do dự, trực tiếp giết chết là được. Lần này cũng đừng để tôi thất vọng. Tôi muốn thấy sự phối hợp hành động của mọi người.

- Cứ yên tâm đi, mọi việc đã có Hùng phụ ở đây rồi, không cần phải lo lắng.

Hùng Văn Văn lập tức vỗ vỗ vào lồng ngực, tỏ ra cực kỳ tự tin, hết thảy đã có nó ở đây rồi.

Nhưng vẻ mặt của Phùng Toàn, Đồng Thiến và Lý Dương đều tỏ ra khá ngưng trọng.

Bởi vì bọn hắn từng ăn phải thiệt thòi, nên biết được sự đáng sợ của đám người kia. Vì thế bọn hắn cũng không dám lạc quan.

Mặc dù lần này có Dương Gian đi theo, nhưng không ai dám chắc ở bên trong tòa nhà chứa đồng hồ quả lắc này sẽ không có nhân vật cấp đội trưởng. Dù không có đi nữa, có thể bọn họ sẽ gặp phải chuyện linh dị khủng bố gì đó.

- Đến rồi.

Đám người khẽ dừng chân.

Tất cả mọi người dừng lại ở trước chiếc cửa sắt loang lổ vết ghỉ kia.

Xuyên qua lớp cửa sắt, bọn họ có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh của tòa cổ trạch. Khung cửa sắt dày trịch này mặc dù bị ghỉ sét, nhưng chưa có dấu hiệu bị hỏng. Đồng thời nó đang bị khóa bởi một chiếc xích sắt hoen ghỉ không kém, dường như cánh cổng này đã đóng kín mấy chục năm, chưa từng mở ra vậy. Nhưng ở trên lớp cỏ khô ở trong sân lại xuất hiện dấu chân, có vẻ như thi thoảng vẫn có người ra vào chỗ này.

Nhưng cổng chính đang khóa chặt, xung quanh lại có tường bao, vậy phải là loại người như thế nào mới hoạt động ở trong chỗ bỏ hoang như này đây?

Dù không biết là ai, nhưng người đó tuyệt đối không phải là những người đi qua đường kia.

- Bên trong có dị thường.

Lý Dương khẽ dùng tay chạm vào cửa sắt, khiến cho cánh cửa hoen ghỉ này phát ra từng tiếng kẽo kẹt đầy quỷ dị.

Sau đó, hắn ta khẽ biến sắc, nhanh chóng thu hồi bàn tay.

- Bên trong có một cỗ lực lượng linh dị khủng bố ảnh hưởng đến mọi thứ. Tôi định sử dụng năng lực của quỷ chặn cửa để ngăn chặn toàn bộ lệ quỷ bên trong. Kết quả là tôi đã thất bại, cánh cửa này đã bị lực lượng linh dị ảnh hưởng.

Trong lòng Lý Dương cảm thấy sợ hãi, vừa rồi hắn ta định thử thăm dò một chút, nhưng đã thất bại trong nháy mắt.

Việc cửa sắt bị vặn vẹo không phải là do hắn ta phá cửa, mà đó là ảnh hưởng do quá trình đối kháng giữa hai cỗ lực lượng linh dị.

Phải biết lệ quỷ cũng không thể nào phá hủy được những cánh cửa bị hắn ta ảnh hưởng đến. Nhưng ở trong tòa cổ trạch này, nó giống như bị mất hiệu quả, hắn ta lập tức bị áp chế, mà không thể phản kháng.

- Nhìn qua thì thấy rất bình thường, nhưng thực tế lại cực kỳ nguy hiểm. Tên Vương Sát Linh kia đúng là có vấn đề. Một chỗ nguy hiểm như này mà hắn ta lại không hề phong tỏa. Nếu có người bất cẩn chạy vào trong thì coi như xong.

Phùng Toàn đột ngột mở miệng nói chuyện. Hắn ta khẽ đưa tay túm lấy cánh cửa sắt hoen ghỉ kia rồi lắc lắc mấy cái.

Sợi dây xích trên cửa sắt lập tức đứt đoạn.

Cửa sắt xiêu vẹo bị mở.

Dương Gian không nói lời nào, chỉ là tiến lên phía trước, chuẩn bị cưỡng ép xâm nhập vòa tòa cổ trạch bị bỏ hoang này.

Nhưng chưa đi được mấy bước, hắn đột nhiên dừng chân.

Ánh mắt khẽ động.

Nhanh chóng quay đầu nhìn ra phía sau lưng.

Lúc này, ở trên đường, có lác đác một số người đang tò mò ngoảnh đầu nhìn về phía này.

Bình Luận (0)
Comment