Dường như việc cánh cửa sắt bị khóa từ lâu này được mở ra đã khiến bọn họ chú ý. Hoặc đám người kia bị hấp dẫn bởi bộ dạng cổ quái của đám người Dương Gian, hoặc là bị mỹ nữ Hoàng Tử Nhã thu hút ánh nhìn.
Nói tóm lại, lượng quần chúng đứng nhìn là không hề ít.
Nhưng ánh mắt Dương Gian khá là tinh, khi dừng lại ở trên người thanh niên đang cầm điện thoại quay phim.
Người thanh niên này mặc áo gió, trùm mũ kín đầu, nhìn qua không có gì lạ. Nhưng cánh tay cầm điện thoại lộ ra lại có vẻ ảm đạm, cứng ngắc, gầy còm, mọc đầy thi ban.
Lúc này.
Người thanh niên này dường như cũng phát giác được ánh mắt của Dương Gian, ánh mắt hai bên lập tức đụng trúng nhau.
Sau đó, tên này vội vàng cất điện thoại, rồi xoay người trốn chạy.
- Thứ không biết sống chết.
Dương Gian đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.
Chỉ trong nháy mắt.
Một cây trường thương màu vàng kim đột ngột hiện ra, trực tiếp đâm xuyên qua thân thể của hắn ta và đóng đinh nó ở trên mặt đất.
- Mắt quỷ… Dương Gian?
Người thanh niên kia gầm nhẹ, định đưa tay rút cây trường thương ra, nhưng thân thể hắn ta không thể nào động đật. Trực tiếp đông cứng tại chỗ với tư thế cực kỳ quái dị.
Rất nhanh.
Hắn ta không còn giãy dụa nữa.
Hoàng Tử Nhã nói:
- Người này hẳn không phải là ngự quỷ nhân.
- Chỉ là một kẻ bị lực lượng linh dị ăn mòn mà thôi. Thân thể hắn ta có bệnh nan y, là bệnh ung thư. Chỉ là một kẻ giãy dụa vì mạng sống, tôi đang giúp hắn ta giải thoát.
Phùng Toàn nói:
- Loại người như vậy không thể nhận ra chúng ta.
Dương Gian nói:
- Bởi vì hắn ta có liên quan với tòa cổ trạch này. Khả năng cao hắn ta nhận được thông báo nên đứng ở bên ngoài giám sát tình hình. Những người còn lại, nếu không bỏ trốn thì chắc chắn bọn chúng đang tụ tập ở trong tòa cổ trạch này.
Nói xong, hắn nhanh chân đi đến trước tòa cổ trạch.
Chỉ vừa mới đi qua cửa sắt chừng một mét.
Xung quanh lập tức phát sinh biến hóa quỷ dị.
Diện tích của sân lập tức trở nên lớn. Vốn dĩ nó chỉ là một cái sân rộng chừng mười mét vuông, trở thành một cái sân rộng hơn ngàn mét vuông, mọc đầy cỏ dại.
Trong sân đặt hàng đống những cỗ quan tài bằng gỗ cũ kỹ, có tuổi thọ không giống nhau.
Những chiếc quan tài này, có cái đang được chôn một nửa, có cái đặt trên mặt đất, cũng không thiếu cỗ quan tài được dựng đứng vào tường.
Trong không khí nồng nặc một mùi thi thối.
"Quỷ vực?"
Lý Dương từng gặp phải tình huống như này.
Trước đó, tiểu khu Minh Nguyệt của thành phố Đại Xuyên cũng như thế này.
Bên ngoài thì thấy hoàn toàn bình thường, nhưng một khi bước vào bên trong tiểu khu, đi vào phạm vi của quỷ vực, mọi thứ sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Quỷ vực đã ngăn cách thế giới hiện thực và vùng đất linh dị.
Nhìn qua thì thấy rất bình thường, chỉ khi tiếp xúc thực tế thì mới biết được bên trong ẩn chứa bao nhiêu sự kinh khủng.
- Dương Gian, mày không nên đến chỗ này.
Còn chưa đến gần tòa cổ trạch, một giọng điệu trầm thấp, mang vị uy hiếp xuất hiện từ cửa sổ trống rỗng.
…
"Bên trong có người?"
Nghe được âm thanh này, trong lòng mọi người đều vô ý thức run lên. Tâm trạng trở nên căng thẳng, đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
- Tao không nên đến đây? Ý của mày chính là tao phải ngoan ngoãn đợi ở thành phố Đại Xương, chờ bọn mày đến tìm tao sao?
Dương Gian dừng chân, khẽ đưa mắt nhìn về phía Hùng Văn Văn.
Hùng Văn Văn lập tức hiểu được ý tứ của Dương Gian, khẽ vỗ vỗ lồng ngực.
Đối phương đã mai phục kỹ càng, cho nên lúc này là thời điểm tốt nhất để sử dụng năng lực dự báo tương lai.
Từ trong cổ trạch lập tức truyền ra giọng nói trống rỗng.
- Cả Liêu Phàm và Hứa Phong đều đã bị mày xử lý, chuyện này nên dừng lại ở đây đi. Bọn tao không muốn trêu chọc vào một vị đội trưởng của tổng bộ.
- Chờ tao giết sạch bọn mày thì vấn đề này tự khắc kết thúc.
Dương Gian dùng giọng điệu băng lãnh trả lời. Thái độ của hắn rất kiên quyết, không hề có chỗ trống cho việc thương lượng.
- Dương Gian, mày đừng có tự đại như vậy. Giết sạch bọn tao? Có gan thì mày xông vào đi. Không chừng toàn tiểu đội của mày sẽ phải chôn thây ở đây. Hiện tại, nếu mày quay đầu rời đi, mâu thuẫn giữa chúng ta sẽ coi như dừng lại tại đây. Đồng thời, bọn tao đáp ứng, từ giờ trở về sau sẽ không đặt chân vào thành phố Đại Xương nửa bước. Thấy tốt thì lấy, đó là cách làm của kẻ thông minh.
Người kia tiếp tục núp trong cổ trạch và cảnh cáo Dương Gian.
- Ngay cả mặt mũi cũng không dám lộ ra ngoài, chỉ nói dăm ba câu mà muốn dọa được tao à? Mày cho rằng tao là đứa trẻ lên ba hay sao vậy? Ngày hôm nay, bất kể trong đó có mấy người, tất cả đều phải chết.