Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1831 - Chương 1832: Chỉ Là Cục Sắt

Chương 1832: Chỉ Là Cục Sắt

Ngay lập tức.

Ở trên tầng ba, cây trường thương chứa đinh đóng quan tài đang đóng đinh vào thân thể của Liễu Bạch Mục lập tức bị một bàn tay màu đen rút ra. Sau đó nó tự động rơi từ trên lầu xuống dưới.

Cô gái kia khẽ ngẳng đầu nhìn, chứng kiến thấy cảnh tượng như vậy, nhất thời tỏ ra kinh hãi:

- Mau, mau giết chết Dương Gian. Phương Đồng, cậu đang làm gì vậy?

- Đến đây.

Một người thanh niên khá lùn, nhưng thân thể lại cực kỳ cường tráng cắn răng chạy đến. Mặc dù trong lòng hắn ta có chút sợ hãi, nhưng không hề lùi bước.

Người này tên là Phương Đồng, danh hiệu quỷ đụng người.

Mặc dù chỉ khống chế một con lệ quỷ, nhưng con quỷ này lại có quy luật giết người hẳn phải chết.

Chỉ cần bị hắn ta đụng vào, người sống chắc chắn sẽ phải chết.

Loại lực lượng linh dị này đến từ chiếc xe taxi quỷ của Liêu Phàm. Bởi vì trước kia hắn ta cũng là chủ của một tiệm sửa xe. Trong quá trình tiếp xúc với xe taxi quỷ, hắn ta bị một loại lực lượng linh dị nào đó cảm nhiễm. Vốn dĩ hắn ta phải chết không thể nghi ngờ, sau nhờ vào nguyền rủa của đồng hồ quả lắc, hắn ta đã sống sót.

Nói cách khác, hắn ta mới chính là tài xế của xe taxi quỷ.

Nhưng chỉ ngay sau đó.

Một người đàn ông với khuôn mặt giống người chết chắn ngang phía trước mặt Dương Gian.

- Thật nghĩ bọn tao không còn người nào nữa hay sao vậy?

Pt nhếch miệng cười một tiếng, giọng điệu của hắn ta cực kỳ âm trầm, giống như người người chết dưới mồ vậy.

Ầm!

Chỉ trong nháy mắt, hắn bị Phương Đồng đụng bay ra ngoài.

Lăn lộn mấy vòng trên mặt đất. Nhưng bộ dạng của hắn ta lại giống như không hề có việc gì, chậm rãi đứng dậy.

Trên mặt đất rơi vãi đầy đất bùn đất. Đồng thời, ở giữa ngực của hắn ta có lõm vào một lỗ tương đối lớn. Thông qua cái lỗ này có thể thấy được, bên trong người của hắn ta không còn huyết nhục, mà chỉ có xương trắng hếu. Còn nội tạng và bắp thịt đều được tạo thành bởi bùn đất ướt sũng.

- Không chết?

Người đàn ông tên Phương Đồng kia tỏ vẻ khó tin nhìn chằm chằm vào Phùng Toàn.

- Tao đã khống chế ba con lệ quỷ. Mày dựa vào cái gì để nghĩ rằng chỉ cần đụng nhẹ một cái là có thể giết chết tao?

Sắc mặt Phùng Toàn trở nên dữ tợn. Hắn ta cảm thấy có một chút choáng váng cùng đau đớn kịch liệt. Loại đau đớn này không phải đến từ thân thể, mà từ sâu tận trong linh hồn.

Giống như tên gia hỏa này có thể bỏ qua sự tồn tại của thân thể và đụng trực tiếp vào ý thức của người sống. Có thể nói năng lực này của tên kia chẳng khác gì so với xe taxi quỷ.

Đúng là loại tập kích đáng sợ.

Nếu là một tiểu đội khác, thì cú va chạm này chắc chắn đã tiêu diệt mất một người.

Dương Gian khẽ nhìn lấy pt, lúc này, chiếc trường thương màu vàng kim kia đã rơi xuống.

- Mau dừng lại.

Cô gái kia vội vàng chạy lại muốn giành lấy cây trường thương.

Bởi vì, một khi để cây trường thương này rơi vào tay của Dương Gian, bọn chúng sẽ không còn bất cứ cơ hội nào nữa.

"Có cơ hội không?"

Tâm thần cô gái kia có chút bất định. Lúc này, thứ duy nhất mà cô ta quan tâm chính là thanh trường thương đang không ngừng rơi xuống kia.

Nếu có thể cướp lấy nó, nói không chừng cô ta sẽ có thể xử lý được mắt quỷ Dương Gian ngay tại chỗ này.

Đây là một cơ hội.

Trong tuyệt cảnh, cô gái này lại bộc phát ra được sự quả quyết và dũng khí không tưởng. Giờ khắc này, cô ta đang cân đo đong đếm tỷ lệ thắng thua trong kèo đấu sinh tử với Dương Gian. Hiện tại chỉ còn nhìn xem ai nhanh tay hơn, lấy được thanh trường thương trước mà thôi.

"Lấy được."

Chỉ trong nháy mắt.

Cây trường thương đang rơi xuống đã bị cô gái kia cướp được. Ngay khi bắt lấu cây trường thương, trong lòng cô ta có cảm giác tựa như ảo mộng.

- Không tệ.

Dương Gian đã bị giữ chân, không thể hành động, nhưng vẫn bình tĩnh nhìn lấy cô gái kia cướp cây trường thương.

- Chết đi.

Cô gái kia hô một tiếng khàn khàn. Sau đó cầm cây thương bổ một nhát vào đầu của Dương Gian.

Nhưng ngay sau đó, cảnh tượng không ngờ đã xảy ra.

Vốn thanh sài đao khủng bố này có thể tách rời lệ quỷ, nhưng lúc này, còn chưa kịp trúng người của Dương Gian đã bị hắn tùy tiện túm lấy trên không trung.

- Sao… sao có thể như vậy chứ?

Cô gái kia lập tức tỏ ra ngẩn ngơ.

Món đồ linh dị này cùn đến như vậy? Ngay cả da người cũng không thể phá rách?

- Thanh đao này không phải dùng như vậy. Không phát động môi giới thì thứ đồ chơi này chỉ là một cục sắt vụn thôi.

Dương Gian nói với giọng điệu lãnh đạm, sau đó bàn tay đang túm chặt thanh trường thương khẽ dùng lực kéo một cái.

Một cỗ lực lượng cường đại khiến cho cô gái kia không thể nào giữa chắc cây thương ở trong tay. Nó lập tức tuột khỏi tay của cô ta, đồng thời theo lực quán tính, thân thể cô ta cũng lảo đảo mộ cái rồi bị lôi theo về phía Dương Gian.

Bình Luận (0)
Comment