Dường như người thanh niên tóc trắng kia gọi là Liễu Bạch Mục. Đồng thời, ở trong đám người này cũng có địa vị tương đối cao. Cho nên việc hắn ta bị xử lý khiến cho đám người tỏ ra khá kinh hoàng. Dường như không ai nghĩ rằng hắn ta sẽ là người chết đầu tiên vậy.
Trong cuộc chiến giữa các ngự quỷ nhân, không phải bên nào nhiều người sẽ thắng, mà còn phải xem ai là người phát huy được lực lượng linh dị hoàn toàn mà không bị chết vì lệ quỷ khôi phục.
Cho nên, việc tiêu diệt một vị ngự quỷ nhân đỉnh phong của đối phương sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến toàn bộ cục diện.
Sau khi đóng đinh được tên Liễu Bạch Mục kia, Dương Gian cũng không thèm quan tâm nhiều nữa. Bởi vì hắn biết, tên gia hỏa này chết chắc rồi. Dù sao hắn ta cũng không thể nào có cơ hội để xoay chuyển tình thế sau khi bị đinh đóng quan tài găm vào nữa. Bởi vì ngay cả hắn cũng không thể làm được.
Hắn lập tức di chuyển, nhắm vào một kẻ đứng ở trước mặt.
- Mau, mau giết chết Dương Gian, hắn không chết thì toàn bộ chúng ta sẽ phải chết.
Sự kinh hoàng trong phút chốc cũng không khiến cho bọn chúng mất đi năng lực phản kháng.
Ngay lập tức, các loại biểu hiện của lực lượng linh dị đồng loạt xuất hiện ở bên cạnh Dương Gian.
Trong quá trình di chuyển, Dương Gian cảm giác được ở đằng sau lưng đang có thứ gì đó lôi kéo thân thể hắn. Cỗ khí tức kia âm lãnh đến đáng sợ, giống như có lệ quỷ đang quanh quẩn hai bên người.
Nhưng sắc mặt hắn vẫn bình thường, bóng đen dưới chân khẽ bao trùm, cưỡng ép thoát khỏi sự trói buộc của con lệ quỷ kia.
- Đùa gì vậy?
Ở trước mắt hắn, một người đàn ông chừng ba mươi trợn tròn hai mắt nhìn về phía Dương Gian, vẻ mặt của hắn ta giống như đang gặp quỷ vậy.
Hắn ta thậm chí nghĩ rằng Dương Gian không hề bị lực lượng linh dị quấy nhiễu, một chút cũng không.
Phải biết, dù có là lệ quỷ đi nữa, hắn ta cũng có thể trì hoãn nó một đoạn thời gian.
"Hỏng rồi."
Người đàn ông kia tỏ ra kinh hoàng, vội vàng quay người chuẩn bị bỏ chạy.
Nhưng chỉ sau một giây, hắn ta cảm giác được thân thể đang dần mất đi tri giác. Khẽ lảo đảo một cái rồi trực tiếp ngã vật ra đất. Kế đó, một bóng đen nhanh chóng ăn mòn thân thể của hắn ta, cướp đoạt quyền khống chế.
- Cứu, cứu tôi…
Con ngươi hắn ta co rụt lại, đột nhiên mở miệng phát ra lời cầu cứu.
Nhưng còn chưa kịp kêu xong câu, hắn ta đã chứng kiến bàn chân của của Dương Gian rơi trúng đầu.
Ầm!
Thân thể hắn ta chấn động, đầu đau đớn kịch liệt. Sau đó ý thức của hắn ta rơi vào trạng thái hôn mê, không có cách nào duy trì thanh tỉnh.
- Chỉ khống chế một con lệ quỷ mà cũng dám tham gia vào cuộc tranh đấu này. Đúng là ngại bản thân còn chết chưa đủ nhanh.
Dương Gian hừ lạnh một tiếng, sau đó cũng không hề dừng lại, mà tiếp tục đi đến mục tiêu kế tiếp.
"Chết rồi, hắn đang nhắm vào mình?"
Một người thanh niên ngồi trên xe lăn thấy vậy lập tức tỏ ra hoảng sợ, vội vàng rời đi.
Nhưng tất cả đều đã muộn.
Một bàn tay màu đen của Dương Gian trực tiếp bóp lấy cổ, nhấc người của hắn ta ra khỏi xe lăn. Sau đó, trong con ngươi màu đen của hắn khẽ lóe ra một tia ánh sáng màu đỏ.
Áp chế của bàn tay quỷ vừa được hình thành, nửa thân thể của người này lập tức bị rụng xuống.
Giống như một nửa thân thể này được ghép vào thân thể của hắn ta vậy. Đồng thời, nó cũng không phải của người sống, mà là một phần thân thể được chém ở một cỗ thi thể nào đó.
- Răng rắc!
Dương Gian không cho tên này bất cứ cơ hội nào, trực tiếp bóp gãy cổ. Sau đó hắn định tiếp tục đi tiêu diệt vị ngự quỷ nhân thứ ba.
Nhưng đúng lúc này, Dương Gian đột nhiên ngừng lại.
Hắn khẽ cúi đầu quan sát, con ngươi lập tức co rụt lại. Bởi vì hắn nhìn thấy, lúc này có một cỗ thi thể tóc tai bù xù, toàn thân hư thối ôm chặt lấy hai chân của hắn.
Hắn định giãy dụa, nhưng không thể nào giãy dụa được. Hai chân của hắn giống như được mọc rễ vậy. Đồng thời, theo thời gian dần trôi qua, cảm giác chân bị mất khống chế càng ngày càng rõ.
- Dương Gian, mày đừng có tự cho là đúng.
Một cô gái chừng hai mươi, mặc áo khoác lông cực kỳ dày đang nhìn chằm chằm về phía hắn:
- Dù mày có lợi hại cỡ nào đi nữa thì mày cũng chỉ có một mình mà thôi. Vậy mà mày lại dám không để đám bọn tao vào trong mắt.
- Năng lực của cô không hề tệ.
Dương Gian nhìn lấy cô ta, ánh sáng màu đỏ ở trong mắt hắn càng ngày càng lộ ra rõ ràng.
Cô gái kia đáp lại với giọng điệu lạnh như băng.
- Không cần mày phải khen tao.
Dương Gian nói:
- Cô hiểu lầm rồi. Tôi nói vậy không phải có ý khen ngợi cô đâu. Mà tôi nói cô không tệ ở đây có nghĩa là giết cô sẽ có chút phiền phức, chứ không phải là tôi không giết được cô.
Nói xong, hắn khẽ giơ tay lên.