"Trốn."
Không đánh nổi, cuối cùng, Từ Minh khẽ cắn chặt răng, quay đầu chuẩn bị trốn vào chỗ sâu của cổ trạch.
Chỉ có như vậy, hắn ta mới có cơ hội sống.
Nhưng khi hắn ta động, quỷ dị cũng hành động theo. Bất kể hắn ta chạy nhanh cỡ nào, quỷ đồng vẫn bám sát ngay bên cạnh, liên tục gọi lấy tên hắn ta.
Cuối cùng.
Từ Minh không thể nào chống cự lại loại lực lượng linh dị này nữa, không kìm lòng được mà khẽ quay đầu nhìn ra sau.
"Không xong rồi."
Ngay sau đó, hắn ta nhận ra sự không thích hợp của bản thân, muốn ngăn cản hành động vô thức này.
Nhưng mọi việc đã quá muộn, ngay khi vừa quay đầu ra sau, hắn ta đã kích hoạt quy luật giết người của quỷ gọi người.
Từ Minh trực tiếp ngã lăn ra đất.
Quỷ đồng đứng ở bên cạnh thi thể của hắn ta, hơi nghiêng đầu quan sát một chút:
- Từ Minh. Từ Minh.
Sau đó nó tiếp tục gọi.
Thậm chí còn ngồi xổm xuống, dùng bàn tay nhỏ khẽ lay động thi thể của Từ Minh.
Nhưng Từ Minh đã chết, thi thể không có phản ứng.
Một lúc sau, quỷ đồng lại đứng dậy:
- Tần Chí Phong, Tần Chí Phong…
Nó lại tiếp tục gọi tên của một người khác rồi chạy về một phương hướng.
- Ô ô!
Cùng lúc đó, mặt quỷ của Đồng Thiến đang khóc, tiếng khóc quanh quẩn trong căn nhà cổ, sau đó hình thành hồi âm quay trở về.
Ở trong cổ trạch, tốc độ hồi âm của tiếng khóc nhanh đến lạ thường.
Chỉ mới sử dụng năng lực một lúc mà hồi âm đã tích lũy đến tầng thứ ba.
Có người ở bên cạnh vừa khóc vừa hô to.
- Mau xử lý mặt quỷ Đồng Thiến, không thể để cho cô ta tiếp tục khóc được. Lực lượng linh dị này của cô ta có thể hồi âm và chồng chất…
Nhưng còn chưa nói xong, hắn ta đã chết đứng tại chỗ, trên mặt vẫn duy trì vẻ đau khổ.
Lúc này, hiện tượng linh dị đột ngột xuất hiện ở bên cạnh Đồng Thiến.
Trên mặt đất cạnh chỗ Đồng Thiến đang đứng có một hình chiếu.
Đó là hình ảnh của một con lệ quỷ khủng bố. Ở trên mặt đất, hình ảnh của lệ quỷ đang quấn quýt với bóng của Đồng Thiến, đồng thời còn đang không ngừng xé rách bóng của cô.
Rất nhanh.
Sắc mặt Đồng Thiến khẽ đổi, cô cảm giác được da của cô bắt đầu xuất hiện sự đau đớn, rạn nứt, liên tục chảy máu.
Điều khiến cho người ta cảm thấy bất an nhất chính là, tiếng khóc của cô không thể nào can thiệp đến con lệ quỷ đang ở trên mặt đất.
Lúc này, Hùng Văn Văn lớn tiếng nhắc nhở.
- Khiến hình bóng của bản thân biến mất có thể tránh né không cho con lệ quỷ kia tập kích.
Câu nói này tương đương với việc vạch rõ quy luật giết người của con quỷ kia.
- Để tôi giúp cô.
Lúc này, Hoàng Tử Nhã đã đi đến bên cạnh người Đồng Thiến. Cô lập tức dùng mái tóc đen nhánh và dày trịch phủ hai bên người của Đồng Thiến, nhằm che khuất thân thể của cô, ngăn cản hình bóng, không cho nó xuất hiện.
Ở trên mặt đất, thân ảnh của con lệ quỷ kia vẫn còn bồi hồi, tiếp tục tập kích Đồng Thiến đang bị bao bọc bởi mái tóc. Nhưng để tập kích được Đồng Thiến, nó cần phải gỡ đống tóc đang che chắn xung quanh.
Hoàng Tử Nhã ngay lập tức cảm giác được mái tóc phía sau lưng đang bị gỡ ra từng chút từng chút một.
Nhưng hiện tại cô còn đang khống chế thêm một con lệ quỷ khác nữa.
Ngay sau đó.
Một bóng người mơ hồ xuất hiện ở phía sau lưng của cô, sau đó dùng cánh tay thon dài ôm lấy Hoàng Tử Nhã và Đồng Thiến.
Nhất thời, cảm giác tóc bị kích thích lập tức dừng lại.
Tập kích của con lệ quỷ kia không còn hiệu quả, nó đã bị Hoàng Tử Nhã hóa giải.
Nhưng mắt quỷ vẫn đang khóc, tiếng khóc tiếp tục quanh quẩn và vang vọng.
Một người đàn ông nói với giọng điệu âm ngoan.
- Thằng ranh con, mày ngại bản thân chết chưa đủ nhanh hay sao vậy?
Hắn ta tỏ ra khá tức giận vì Hùng Văn Văn đã ngăn cản việc giết chết Đồng Thiến của hắn ta.
Ngay sau đó.
Phía dưới chân của Hùng Văn Văn đột ngột xuất hiện hình bóng quỷ dị.
Lúc này, con quỷ đang dây dưa với Đồng Thiến đã thay đổi mục tiêu, chuyển sang tập kích Hùng Văn Văn.
- Mẹ nó, lại dám khi dễ Hùng phụ?
Hùng Văn Văn khẽ giật mình, vội vàng lôi ra một ống trúc, rồi rút thăm tre bên trong ống.
Sinh!
Đây là chữ được viết hơi xiêu vẹo bên trên thăm tre.
Lúc này.
Hình chiếu vừa xuất hiện ở trên mặt đất cạnh Hùng Văn Văn nhanh chóng biến mất, giống như bị thứ gì đó ảnh hưởng nên bị che đậy, không thể lộ ra bên ngoài.
- Mẹ nó chứ.
Lúc này người đàn ông âm độc kia tức giận không thôi.
Không hề nghi ngờ gì nữa, thứ mà Hùng Văn Văn cầm trong tay là một món đồ linh dị, có thể bảo vệ bản thân khỏi tổn thương từ lực lượng linh dị.
- Ông nên nhanh chết đi. Đây đã là đợt hồi âm thứ năm của mặt khóc Đồng Thiến rồi đó.
Hùng Văn Văn lập tức dựng thẳng ngón giữa lên và giễu cợt ngược lại.
- Ô ô!