Ngay lập tức, hồi âm vọng về từ cổ trạch, phối hợp với tiếng khóc từ mặt quỷ của Đồng Thiến tạo thành đợt hồi âm thứ năm.
Lần này, tiếng khóc dường như đã chạm đến một giới hạn nào đó.
Trong nháy mắt.
Có một người ở bên cạnh tự động chảy nước mắt rồi ngã xuống.
Một người, hai người, ba người, bốn người… Ngay lập tức, có bốn vị ngự quỷ nhân đồng thời mất mạng.
Trong đó có cả người đàn ông âm độc kia. Hắn ta cũng phải chết vì khóc.
Nhưng ở trong một góc không đáng chú ý nào đó, có hai vị ngự quỷ nhân đang liều mạng phá tan cửa phòng.
Trong cuộc giao tranh vừa rồi, hai người bọn chúng đã nhắm vào Lý Dương, người mới trong các ngự quỷ nhân.
Hơn nữa còn là hai đánh một, không có lý do gì bọng chúng không thắng.
Quả nhiên.
Lý Dương phải bỏ chạy.
Hắn ta chạy đến một căn phòng nhỏ không đáng chú ý trong cổ trạch, rồi đóng cửa lại. Sau đó bọn chúng đuổi đến, định mở cửa, nhưng lại mở không được.
Rõ ràng cánh cửa bằng gỗ đã nát tươm, không còn nguyên vẹn nữa, nhưng bất kể thế nào, bọn chúng cũng không thể mở nó ra.
Đồng thời, lực lượng linh dị cũng không thể ảnh hưởng vào bên trong.
Dường như cánh cửa gỗ yếu ớt này có thể ngăn cản hết mọi thứ.
Một người đang đứng trước cửa ra vào khẽ nói với giọng điệu bất an.
- Còn tưởng rằng tên này là người mới thì dễ xử lý một chút. Không ngờ tên này lại như con rùa vậy, rúc vào trong đó liền ở lỳ bên trong, không chịu ra. Tình hình ở trong đại sảnh có vẻ không được thích hợp. Tôi thấy chúng ta không nên tiếp tục lãng phí thời gian ở chỗ này nữa. Cần đi xác nhận tình hình một chút, nếu có gì không đúng thì lập tức rút lui.
Kết quả các cuộc giao chiến giữa ngự quỷ nhân đều thảm khốc như vậy đó.
Việc bọn chúng đuổi theo Lý Dương có một phần cũng là không muốn rơi vào hỗn chiến, tránh trường hợp chết mà không biết vì sao.
Người còn lại cũng đồng ý.
- Cậu nói có lý.
Bọn chúng không muốn tiếp tục ở lại đây dây dưa với Lý Dương.
Nhưng ngay khi bọn chúng định chuẩn bị rời đi, thì cánh cửa gỗ rách tươm kia lại đột nhiên két một tiếng rồi mở ra.
Ở bên trong tối tăm như mực, chỉ nhìn thấy một bóng người mơ hồ đang đứng trước cửa.
- Hả?
Một trong hai người lập tức cảnh giác, nhưng ngay sau đó sắc mặt tên này liền tỏ ra kinh hoảng.
Một cỗ lực hút cực lớn đột nhiên truyền đến từ phía sau cánh cửa.
- Chết tiệt, tên Lý Dương này không phải chỉ khống chế một con lệ quỷ.
Tên này phản ứng lại, muốn chống cự, nhưng tất cả đều đã muộn.
Chỉ trong nháy mắt, người này bị hút vào bên trong cánh cửa.
- Ầm!
Cánh cửa gỗ cũ nát đóng sầm lại, sau đó mọi thứ trở về với vẻ yên tĩnh như lúc đầu.
- Mở cửa, mở ra cho tao.
Người còn lại muốn cứu, nhưng khi đụng vào cánh cửa gỗ, nó lại trở nên cực kỳ chắc chắn như trước.
Sau khi đụng một hai lần, hắn ta không thể nào lay chuyển cánh cửa. Theo đó, hắn ta không thể cứu được người bạn vừa bị Lý Dương lôi vào trong.
Nhưng, không đợi cho hắn ta kịp suy nghĩ gì thêm.
Ở bên trong hành lang đột nhiên xuất hiện tiếng khóc quỷ dị.
Trước đó, tiếng khóc này vẫn tồn tại, chỉ là không có cảm giác gì, dường như nó không có ảnh hưởng nhiều lắm. Nhưng hiện tại, tiếng khóc này có gì đó không được thích hợp.
Khóe mắt người này lập tức chảy nước, khuôn mặt cũng chuyển sang bộ dạng thương tâm.
"Sao mình lại chảy nước mắt? Tiếng khóc này…"
|Hắn ta khẽ đưa tay sờ sờ nước mắt trên mặt.
Ngay sau đó, biểu lộ trên mặt của hắn ta trở nên cứng đờ.
Không còn động tĩnh.
- Két.
Cánh cửa phòng cũ nát mở ra lần nữa, đụng trúng thân thể của người này.
Thân thể hắn ta lập tức ngã vật ra đất, trở thành một cỗ thi thể cứng ngắc.
Ở trong phòng, bóng dáng của Lý Dương xuất hiện. Còn người vừa bị kéo vào bên trong đã biến mất không thấy tăm hơi. Sau đó, sắc mặt hắn ta khẽ biến, vội vàng trốn vào trong phòng rồi đóng cửa lại.
Hiện tại đã là đợt hồi âm thứ sáu.
Ngự quỷ nhân khống chế hai con lệ quỷ không thể nào chống đỡ được thứ này.
Nó đã có thể xử lý được tất cả các ngự quỷ nhân có cấp đội dưới bậc đội trưởng.
Tiếng khóc đợt thứ sáu quanh quẩn trong cổ trạch, trở thành ngọn nguồn của khủng bố.
Không một ai có thể sống sót trong phạm vi ảnh hưởng của tiếng khóc này.
Ngay cả bản thân Dương Gian cũng cảm thấy kinh dị.
Cũng may là hắn ta hắn đã trở thành dị loại. Nên loại quy luật giết người này không thể nhắm vào hắn. Nếu không, hắn cũng sẽ giống như những ngự quỷ nhân ở nơi này, đều có thể bị Đồng Thiến xử lý.
Phùng Toàn đột nhiên chui ra từ trong mộ đất.
- Đồng Thiến, đủ rồi, mau dừng lại. Quá nguy hiểm, tôi đã cảm thấy bản thân bị dh rồi.
Nhưng sau khi hắn ta đi ra, ngôi mộ đất kia vẫn còn tồn tại.
Bởi vì bên trong đó đang chôn cất một người.