Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1840 - Chương 1841: Cổ Trạch Nguy Hiểm

Chương 1841: Cổ Trạch Nguy Hiểm

Hoàng Tử Nhã liền hỏi.

- Chẳng lẽ trong những thứ mà cậu dự báo được trước đó không có cái này hay sao?

Hùng Văn Văn bĩu môi nói:

- Cô cho rằng Hùng phụ là chúa à, sao có thể biết được chuyện cách lâu như vậy được. Mười phút đã là quãng thời gian cực hạn có thể dự đoán.

Đúng là nó đã đoán ra được cuộc chiến này sẽ thắng, nhưng không dự tri được việc đồng hồ quả lắc sẽ khởi động lại.

Bởi vì thời gian khởi động lại của thứ này đã vượt quá giới hạn dự tri của nó.

Sau đó, Hoàng Tử Nhã khẽ nhắc nhở.

- Đội trưởng, bọn chúng sẽ không để cho chúng ta cứ thế kéo dài thời gian thêm 15 phút đó chứ? Có lẽ tên Liễu Bạch Mục kia cũng không có ý định hòa giải đâu.

Dương Gian nói:

- Không cần lo lắng, bất kể bọn chúng đang có tính toán gì thì kết quả đều sẽ giống nhau.

Mặc dù giọng điệu của hắn có chút lãnh đạm, nhưng lại kèm theo một loại tự tin, chắc nịch.

Hoàng Tử Nhã gật đầu, cũng không lo ngại nữa.

Việc mà cô có thể nghĩ ra được, chắc chấn Dương Gian đã nghĩ đến từ lâu rồi.

Ngồi trên xe lăn, Trương Khánh khẽ thấp giọng hỏi.

- Liễu Bạch Mục, cậu nói thử xem, Dương Gian có thực sự muốn hòa giải với chúng ta không vậy?

Mắt Liễu Bạch Mục khẽ híp, nhìn chằm chằm vào khu vực ở cửa ra vào đang bị bao phủ bởi ánh sáng màu đỏ:

- Hoà giải? Đừng có đùa, mắt quỷ Dương Gian mà lại đi hòa giải với chúng ta sao? Cũng không phải cậu chưa từng xem qua hồ sơ của hắn. Kể từ khi xuất đạo đến nay, lượng người mà hắn giết không hề ít. Đầu tiên là xử lý câu lạc bộ Tiểu Cường ở thành phố Đại Xương, sau đó là hội anh em. Lần trước, nếu không có tổng bộ đứng ra hòa giải, khả năng cao hắn sẽ đánh rụng Diệp Chân và diễn đàn Linh dị.

- Cho nên Dương Gian chắc chắn không thèm để đám người như chúng ta vào trong mắt. Liêu Phàm, Hứa Phong, cộng thêm Bùi Đông đều đã bị hắn xử lý và chúng ta cũng chỉ còn là chuyện sớm muộn.

Vạn Đồng ở bên cạnh kinh ngạc hỏi.

- Không muốn hòa giải, vậy sao hắn lại phải…

Liễu Bạch Mục nhỏ giọng nói:

- Đang kéo dài thời gian để nghĩ cách. Chắc chắn Dương Gian đang muốn phá giải quy luật khởi động lại của cổ trạch, để giết chết chúng ta ngay trong lần tiếp theo.

- Chỉ là số lượng người biết đến bí mật khởi động lại này không hề nhiều. Tôi cũng chỉ nghe nói qua mà thôi. Nếu không phải có Dương Gian nhắc nhở, bản thân tôi thậm chí còn không biết mình đã khởi động lại. Cho nên, việc hắn muốn phá giải quy luật này là không hề dễ dàng. Nhưng chúng ta cũng không thể không đề phòng.

- Dù sao khi đến thành phố Đại Đông, hắn cũng từng tiếp xúc qua với Vương Sát Linh. Trước giờ, Vương Sát Linh không phải chỉ có một lần muốn thu hồi tòa cổ trạch này. Nói không chừng lần này tên kia cũng đang định lợi dụng Dương Gian để hoàn thành mục đích. Nếu là như vậy, Vương Sát Linh chắc chắn sẽ tiết lộ chút chuyện gì đó cho Dương Gian.

Lời này vừa ra.

Những người khác liền tỏ ra kinh hoảng.

- Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?

Một vị ngự quỷ nhân tên là Từ Minh hỏi với giọng điệu bất an.

Hiện tại bọn chúng đã không còn tự tin để đối kháng với Dương Gian nữa.

Nửa tiếng trước, bọn chúng đã bị Dương Gian giết chết một lần. Hiện tại, sau khi biết được điều này, không còn ai muốn tiếp tục liều mạng với Dương Gian nữa.

Dù cho Liễu Bạch Mục không nhắc đến việc hòa giải với Dương Gian thì bọn chúng cũng sẽ đi qua và nói với hắn về vấn đề này.

- Làm gì ư? Hiện tại chúng ta còn có thể làm gì được nữa. Chúng ta chỉ còn lại hai còn đường thôi, thứ nhất là chuồn, giữ được mạng sống trước rồi tính sau.

Nói đến đây, Liễu Bạch Mục khẽ dừng lại, đưa mắt nhìn về phía cửa rồi nói tiếp:

- Nhưng hiện tại cách này đã không còn tác dụng nữa. Bởi vì cửa ra vào đã bị quỷ vực của Dương Gian bao phủ, chúng ta không thể nào rời khỏi tòa cổ trạch nữa.

- Với lại, dù Dương Gian có nhường đường, mấy người cũng không có gan để bước ra ngoài.

- Không có sự bảo vệ và khởi động lại của cổ trạch, một khi mấy người chết đi thì coi như thực sự chết thật.

- Đúng vậy.

Đám người Trương Khánh, Vạn Đồng, Từ Minh đều đồng loạt gật đầu.

Chuồn, đây chắc chắn là một con đường chết.

Nhưng nếu liều mạng, đó cũng là một con đường chết.

Trước đó bọn chúng đã thử qua một lần, hơn nữa khi đó còn đánh với số lượng người đầy đủ, chuẩn bị chu đáo. Nhưng bọn chúng vẫn thua.

Liễu Bạch Mục tiếp tục nói:

- Không chuồn được, liều thì khả năng thua rất cao. Như vậy chúng ta chỉ còn lại một biện pháp cuối cùng, đó chính là tiêu hao. Tiếp tục dây dưa với đám người Dương Gian ở trong cổ trạch.

- Trong lòng chúng ta đã hiểu rõ được một chút về sự nguy hiểm của tòa cổ trạch này rồi. Nếu không phải là nhờ có nguyền rủa của đồng hồ quả lắc, thì ngay cả đứng ở chỗ này chúng ta cũng không dám đứng. Cho nên cách tốt nhất hiện tại chính là trốn vào chỗ sâu của cổ trạch. Đương nhiên Dương Gian chắc chắn sẽ đuổi giết chúng ta. Cho nên, tiếp theo đây, mọi người có thể sống sót được hay không thì còn tùy thuộc vào vận khí của từng người.

Bình Luận (0)
Comment