Lời này khiến cho không ít người cảm thấy lạnh run.
Chẳng lẽ bọn chúng đã gặp phải đại hạn, không thể không tách lẻ ra, sống chết mặc bay hay sao?
Liễu Bạch Mục lại nói tiếp:
- Đương nhiên, việc lợi dụng nguy hiểm trong cổ trạch để đối phó với Dương Gian là việc làm không quá thực tế. Mà tôi cũng không muốn ngồi chờ chết, vì thế tôi định đi theo con đường thứ ba.
Có người vội vàng hỏi:
- Con đường thứ ba là gì vậy?
Liễu Bạch Mục nói:
- Đương nhiên là tìm ra người có thể đối phó được với Dương Gian. Trong đám người kia, bất kể là Phùng Toàn, Đồng Thiến hay là Hùng Văn Văn, thì theo tôi, bọn họ đều chỉ là mặt hàng thông thường. Sỡ dĩ bọn họ lợi hại như vậy là nhờ vào Dương Gian, nhờ vào nhận vật cấp đội trưởng. Nếu chúng ta tìm ra được một người có thể đối kháng với Dương Gian, thậm chí là đè ép được cả hắn, thì chúng ta sẽ có cơ hội xoay chuyển tình hình.
Trương Khánh đang ngồi trên xe lăn cau mày nói:
- Ngay cả Liễu Bạch Mục cậu cũng không có lòng tin để đánh thắng Dương Gian, thì ở trong thành phố Đại Đông này còn ai có thể đối kháng được với hắn chứ? Là kẻ đời thứ ba của Vương gia sao?
Có người lập tức phản bác lại.
- Nói bậy, Vương Sát Linh cũng là đội trưởng của tổng bộ. Nói không chừng, trước đó hai người kia đã thông đồng với nhau. Nên giữa hai người bọn họ không thể nào xảy ra xung đột được.
Liễu Bạch Mục khẽ liếc mắt nhìn về chỗ sâu của tòa cổ trạch, trong ánh mắt lộ rõ vẻ kiêng kỵ.
- Nguyền rủa của đồng hồ quả lắc vẫn luôn tồn tại ở trong tòa cổ trạch này. Từ trước đến giờ đã có rất nhiều người tiến vào đây, nhưng chưa từng đi ra ngoài. Bên trong có người bình thường, cũng có một ít ngự quỷ nhân. Tôi nhớ, theo như những gì mà người kia nói, chính là người hội trưởng thần bí của chúng ta đó. Ngài ấy cũng đã mất tích ở trong tòa nhà này vì muốn tìm kiếm chiếc đồng hồ quả lắc kia.
Trương Khánh kinh ngạc nói:
- Cậu muốn tìm ra người hội trưởng đã biến mất kia để đối kháng với Dương Gian? Hiện tại chúng ta đi qua đó tìm một người đã mất tích từ rất lâu, có thể làm được không?
Liễu Bạch Mục nói:
- Không thử thì sao biết được? Huống hồ tôi cũng đang thăm dò tòa cổ trạch này. Hiện tại tôi đã thăm dò được khá nhiều nơi, chỉ còn lại một ít chỗ là chưa thăm dò xong. Cho nên, tôi muốn đi đến đó thử xem.
Trương Khánh hỏi:
- Nếu lỡ không được thì sao?
Liễu Bạch Mục nói:
- Lúc đầu tôi cũng đi đi qua đó điều tra rồi, chỉ là còn có chút kiêng kỵ mà thôi. Nhưng sự xuất hiện của Dương Gian đã loại bỏ đi chút lo ngại trong lòng của tôi. Nếu tôi thất bại, như vậy mọi người tự cầu phúc đi.
- Theo tôi thấy chúng ta nên liều một lần đi, có lẽ đợt khởi động lại tiếp theo chúng ta vẫn còn có thể phục sinh.
Cũng có người cảm thấy làm như vậy hơi viển vông, đồng thời có ý định muốn liều vì xác suất của nó còn lớn hơn.
Liễu Bạch Mục cười lạnh nói:
- Nực cười, lần thứ nhất không thắng thì cậu cho rằng lần thứ hai còn có thể thắng sao? Với lại, điều quan trọng nhất chính là Dương Gian đã biết được năng lực đặc biệt của một số người trong chúng ta. Chúng ta đã bị mất đi ưu thế, còn đối thủ của chúng ta lại có đề phòng, có kinh nghiệm khắc chế. Tôi dám đảm bảo, lần đánh thứ hai mọi người chắc chắn sẽ phải thua. Trước đó tôi đã thử uy hiếp Dương Gian, nhưng kết quả thì sao, Dương Gian không hề có biểu hiện gì.
- Chỉ cần hắn tỏ ra có một chút chần chờ hay do dự, thì tôi đều sẽ không chút ngần ngại mà liều mạng ngay. Nhưng tiếc là hắn không có biểu hiện gì cả. Cho nên, trong cuộc chiến lần trước, Dương Gian đã tiêu diệt chúng ta với ưu thế áp đảo.
- Được rồi, mấy lời lảm nhảm đó tôi không muốn nói thêm nữa. Kế hoạch đã có rồi, nếu mấy người muốn nghe theo sự an bài của tôi thì cứ làm, tôi cũng không ép. Dương Gian cũng đang ở chỗ kia, nếu muốn mấy người cũng có thể đi xử lý hắn.
Sau khi nói xong, hắn ta liền quay người đi vào sâu trong tòa cổ trạch, không hề có chút do dự nào.
Ngay cả một giây do dự cũng không có.
Những người khác thấy vậy liền nhìn nhau.
Không ngờ Liễu Bạch Mục lại thay đổi to lớn như vậy. Trước đó tên này còn luôn miệng đảm bảo rằng có thể tiêu diệt được đội ngũ của Dương Gian. Không nghĩ sau một lần khởi động lại, hắn ta không thể không bị Dương Gian bức phải đi vào sâu trong tòa cổ trạch để tránh né và tìm người hội trưởng từng mất tích để giúp đỡ.
Nói không chừng việc tìm người mà hắn ta nói là giả, còn bỏ chạy giữ mạng mới là thật.
- Tôi cũng đi.
Trương Khánh thấy vậy, khẽ cắn răng, sau đó điều khiển xe lăn nhanh chóng rời đi.