Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1842 - Chương 1843: Điểm Khác Thường Duy Nhất

Chương 1843: Điểm Khác Thường Duy Nhất

Hắn ta hành động không được tiện cho lắm, nên nếu muốn trốn thì phải trốn ngay lúc này. Chứ chờ thêm lúc nữa là hắn ta sẽ chạy không kịp mất. Vì thế hắn ta không có thời gian để do dự.

- Không còn cách nào khác, nếu đã chạy trốn vậy chạy trốn thôi. Mọi người hãy tự bảo trọng.

Vạn Đồng thấy vậy cũng không do dự nữa mà quay người chạy vào chỗ sâu của tòa cổ trạch.

Những người còn lại thấy các nhân vật trọng yếu đều chuồn liền chuồn theo.

- Trốn!

Tất cả mọi người lập tức chạy sâu vào trong cổ trạch.

Những người trước đó nói chuyện càng hung ác thì lần này chạy trốn càng nhanh.

- Chờ chút, mọi người nhìn xem, đám người kia có gì đó không đúng… Hinh như bọn chúng đang bỏ chạy?

Phùng Toàn chứng kiến đám người người kia thèm chào hỏi gì mà quay đầu bỏ chạy thì tỏ ra hơi sững sờ.

- Không phải chứ, lá gan của đám người này nhỏ như vậy? Không phải chúng ta chỉ thắng bọn chúng có một lần thôi sao? Vậy mà bọn chúng đã bỏ cuộc rồi? Đã ăn gian còn sợ bị thua, Đúng là một đám vô sỉ, nhân phẩm còn kém hơn cả Hùng phụ, ta phi.

Hùng Văn Văn lập tức túm lấy cơ hội này nhảy ra khiêu khích.

- Đúng là chạy rồi?

Hoàng Tử Nhã cũng có chút kinh ngạc.

Vốn dĩ cô đã chuẩn bị xong xuôi để liều mạng, không ngờ đối thủ lại bỏ chạy trước.

Không phải vừa rồi bọn chứng bảo muốn tiêu diệt sạch đám người bọn họ hay sao?

Còn bảo là sẽ tiêu diệt thành phố Đại Xương nữa mà?

Dương Gian nói:

- Có chút ngoài dự liệu, nhưng cũng hợp tình hợp lý. Dù sao bọn chúng cũng chỉ là một tổ chức dân gian, tạm thời được thành lập vì muốn giữ mạng sống. Một khi bọn chúng phát hiện ra tình thế không hợp sẽ lập tức chuồn ngay. Chính vì thế, bọn chúng mãi mãi chỉ là một đám chuột nhắt trốn dưới cống ngầm, không thể lòi mặt ra được.

Đồng Thiến khẽ nhíu mày:

- Phương hướng bỏ chạy của bọn chúng có gì đó không phải, là đang chạy sâu vào trong cổ trạch, chẳng lẽ trong đó có lối ra hay sao?

Dương Gian nói:

- Không, trong trí nhớ của tôi không còn bất cứ lối ra nào nữa. Trong chỗ sâu của cổ trạch cực kỳ nguy hiểm, có lệ quỷ đang quanh quẩn cùng những mối hung hiểm không biết. Có rất nhiều người đã bị mất tích trong chỗ sâu của cổ trạch, trước giờ chưa từng đi ra.

Hắn lấy được trí nhớ của Liêu Phàm, nên hiểu được đại khái một chút chuyện.

- Bọn chúng đang đánh cược, đánh cược việc chúng ta sẽ không dám đuổi theo. Hoặc muốn lợi dụng các mối nguy hiểm trong căn nhà dể tiêu diệt chúng ta.

Đồng Thiến hỏi:

- Vậy chúng ta nên làm gì, có đuổi theo không?

Dương Gian nói:

- Không cần, cứ để bọn chúng chạy đi, thời gian còn chưa đến.

Khẽ cúi đầu quan sát chiếc đồng hồ quả quýt.

Thời gian lúc này đang là 5 giờ 56 phút.

Còn 4 phút nữa mới đến 6 giờ.

Hắn rất muốn biết, sau 6 giờ, liệu tòa cổ trạch này có khởi động lại một lần nữa hay không?

- Két!

Ở trong tòa cổ trạch, một cánh cửa gỗ rách nát, không được nguyên vẹn được mở ra.

Lý Dương khẽ cảnh giác, nhoài nửa người nhìn ra bên ngoài. Sau khi xác nhận bên ngoài đã an toàn thì hắn ta mới dám đi ra.

"Kết thúc rồi sao? Bên ngoài không còn động tĩnh nữa, xem ra đã thắng. Tuy nhiên điều này cũng nằm trong dự tính. Có đội trưởng ở đó, đám người kia không thể nào là đối thủ được."

Nhưng khi Lý Dương đi đến đại sảnh, hắn ta lại phát hiện ra điều gì đó không thích hợp.

Bởi vì toàn bộ đại sảnh hoàn toàn trống rỗng, không hề có bất cứ ai.

Không nhìn thấy đống thi thể đã chết lúc trước, cũng chẳng thấy bóng dáng của đám người Dương Gian, Đồng Thiến, Phùng Toàn, Hùng Văn Văn.

Lúc này, trong đại sảnh tối tăm chỉ còn lại một mình Lý Dương.

"Chẳng lẽ mình bị mất tích rồi?"

Sắc mặt Lý Dương khẽ đổi, hắn ta lập tức hiểu ra được là do bản thân xảy ra chuyện.

Không thể nào có chuyện toàn bộ mọi người đều đồng loạt biến mất không thấy gì nữa. Cho nên, khả năng còn lại duy nhất chính là bản thân hắn ta bị biến mất.

Hắn ta lập tức dừng lại, không tiếp tục di chuyển bậy bạ nữa. Đồng thời, trong đầu đang dần hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra, nhằm tìm kiếm nguyên nhân, phân tích tình hình trước mắt.

Nhưng sau khi nhớ lại mọi chuyện, Lý Dương phát hiện ra, mọi việc mà bản thân làm đều bình thường, không có gì lạ cả.

Từ đầu hắn ta đã dẫn hai vị ngự quỷ nhân và trốn vào trong căn phòng nhỏ kia.

Căn phòng kia không có vấn đề, nó chỉ là một căn phòng bình thường, bị bỏ hoang mà thôi. Cho nên ở bên trong đó không hề có lệ quỷ, cũng chẳng có bất cứ ngự quỷ nhân nào.

Điểm khác thường duy nhất chính là thời gian mà hắn ta ở trong căn phòng đó có hơi lâu.

Nhưng đó cũng là do hắn ta không còn cách nào khác.

Ngay từ đầu hắn ta đã xử lý một vị ngự quỷ nhân. Tiếp đó, vì tránh né tiếng khóc của Đồng Thiến, hắn ta không thể không trốn vào trong phòng, đồng thời sử dụng năng lực của quỷ chặn cửa để phong tỏa căn phòng, ngăn cách lực lượng linh dị xâm nhập.

Bình Luận (0)
Comment