Hiệu quả đã xuất hiện.
Ở bên trong phòng, Lý Dương không bị tiếng khóc ảnh hưởng đến.
Trong lòng Lý Dương thầm nghĩ.
"Trong quãng thời gian mình tự nhốt ở trong phòng, phía ngoài này chắc chắn đã phát sinh một số biến hóa không tưởng nào đó."
"Nói tóm lại, mình thử liên lạc với đội trưởng xem sao."
Hắn ta lập tức lấy điện thoại di động định vị vệ tinh ra.
Điện thoại di động vẫn còn có tín hiệu, đây là một tin tức tốt.
Mặc dù tòa cổ trạch này tương đối đặc biệt, nhưng nó không hề ngăn cách tín hiệu.
Trên góc phải màn hình của điện thoại di động định vị vệ tinh thời gian hiện ra là: 6 giờ 20 phút.
Cuộc gọi đã được tiến hành thuận lợi, nhưng sau đó lại xuất hiện lời nhắc nhở:
"Đối phương không có tín hiệu…"
"Sao có thể như vậy? Ở chỗ này điện thoại của mình rõ ràng có tín hiệu mà. Như vậy hẳn điện thoại của đội trưởng cũng sẽ có tín hiệu mới đúng. Chẵng lẽ là do điện thoại của đội trưởng không phải là điện thoại di động định vị vệ tinh nên mới bị mất sóng?"
Sau khi xuất hiện ý nghĩ này, Lý Dương liền chuyển sang gọi điện thoại di động định vị vệ tinh của Đồng Thiến.
Nhưng sau đó.
Kết quả đã có, nó cũng giống với lần trước, đều không có tín hiệu.
Thấy vậy, Lý Dương liền để điện thoại xuống, sau đó khẽ cau mày.
Một người gọi không được còn có thể hiểu, nhưng nếu hai người cũng không gọi được thì chắc chắn là đã có vấn đề, có tiếp tục gọi nữa cũng không có ý nghĩa gì.
"Nếu bản thân mình đã bị mất tích ở trong tòa nhà cổ này, như vậy cách ổn thỏa nhất chính là tự đảm bảo an toàn cho bản thân rồi rời khỏi đây."
Hắn ta liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt của tòa cổ trạch.
Trong trường hợp bản thân đã bị lạc đàn, việc tiếp tục ở lại đây là lựa chọn không sáng suốt, vì thế Lý Dương quyết định rời khỏi đây trước.
Lý Dương không đi ra ngoài qua đường cửa chính, mà quyết định leo cửa sổ. Hắn ta định nhảy ra ngoài từ cửa sổ không còn kính kia, nhằm tránh né việc bản thân sẽ gặp phải nguyền rủa.
Tiếng bước chân đột ngột xuất hiện và quanh quẩn trong khu vực đại sảnh vắng vẻ.
Mọi thứ xung quanh đều im ắng đến lạ thường, khắp nơi đều tối tăm mù mịt, cùng một cỗ khí tức âm lãnh tràn ngập trong không khí.
Nếu ở lâu trong chỗ như thế này, kiểu gì thần kinh cũng sẽ xảy ra chuyện vì quá khẩn trương.
Lúc này, khi phải ở một mình, cả người Lý Dương cũng đang căng cứng.
Bởi vì hắn ta biết chắc được, trong nhà này hẳn sẽ có lệ quỷ. Dù trước kia không có đi nữa thì vừa rồi hai bên đánh nhau, chết nhiều ngự quỷ nhân như vậy, chỉ sợ hiện tại lệ quỷ đã khôi phục hết cả rồi.
Lệ quỷ khôi phục và lệ quỷ đang bị khống chế là hai cấp độ hoàn toàn khác nhau.
Hắn ta có thể nhẹ nhàng xử lý được một vị ngự quỷ nhân, nhưng khi con lệ quỷ trong người tên kia khôi phục lại, nói không chừng ngay cả cơ hội đào mệnh hắn ta cũng không có.
Lúc hắn ta rời đi, may là mọi thứ đều hữu kinh vô hiểm.
Lý Dương đi đến bên cạnh một chiếc cửa sổ, đang chuẩn bị nhảy ra ngoài.
Nhưng đúng lúc này.
- Két!
Cánh cửa gỗ cũ kỹ và nặng nề tại cửa ra vào của tòa nhà cổ này lại lần nữa được mở, phát ra tiếng vang khẽ khẽ. Mặc dù âm thanh này không lớn, nhưng trong nhà quá vắng vẻ nên có thể nghe thấy rõ ràng.
Lý Dương khẽ run.
Vô ý thức quay đầu nhìn về phía cửa ra vào.
Lúc này.
Con ngươi Lý Dương đột nhiên co rụt lại.
Bởi vì hắn ta nhìn thấy một người phụ nữ ngoài ba mươi, ăn mặc quần áo từ những năm tám mươi chính mươi gì đó. Nhưng thân thể của người phụ nữ này lại khiến cho hắn cảm thấy có chút gì đó hư ảo, hơi trong suốt, không được chân thực. Quỷ dị hơn chính là người này chỉ có hai màu trắng đen.
Giống như một bức di ảnh bị khảm nạm ở trong thế giới hiện thực.
Mà Lý Dương đã từng gặp qua chuyện tương tự như này rồi.
Hắn ta từng ở thành phố Đại Xuyên và gặp được con lệ quỷ này khi Dương Gian mở ra căn phòng 301.
Khi đó con quỷ kia là một bà lão, nhưng hiện tại lại là một người phụ nữ trung niên.
Bộ dạng hai bên không giống nhau.
Nhưng cảm giác quỷ dị mà cả hai mang đến lại như nhau.
"Không phải chứ, một con quỷ đang đi từ bên ngoài vào trong tòa cổ trạch này?"
Trong đầu Lý Dương lập tức toát ra ý nghĩ như vậy, đồng thời không dám hoạt động vì quá kinh hãi.
Sau khi đi vào trong đại sảnh, con quỷ này đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Nó khẽ cử động chiếc cổ cứng ngắc, rồi dùng hai con mắt chết lặng quan sát mọi thứ, giống như đang tìm kiếm cái gì đó.
"Không xong."
Lý Dương thấy con lệ quỷ kia đang thăm dò bốn phía tòa cổ trạch thì đầu lập tức chảy đầy mồ hôi lạnh, muốn quay người nhảy ra khỏi tòa cổ trạch này ngay.