Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1844 - Chương 1845: Sáu Giờ

Chương 1845: Sáu Giờ

Nhưng không đợi cho hắn ta kịp hành động, vẻ mặt hắn ta lại lần nữa cứng đờ.

Bởi vì hắn ta nhìn thấy ở bên ngoài đang có hai người, là một ông lão và một bà lão, mặt âm u đầy tử khí đang đứng ngay trước miệng cửa sổ. Hai người này đang nắm tay nhau, dùng vẻ mặt quỷ dị nhìn về phía Lý Dương. Trong ánh mắt của bọn họ không hề có thần thái, giống như ánh mắt của người chết, lại giống với ánh mắt trong bức di ảnh.

"Bên ngoài cỏn có quỷ?"

Con ngươi Lý Dương lập tức co lại.

Giờ phút này, hắn ta bắt đầu có chút hoảng hốt.

Ba con lệ quỷ.

Lúc này đang có ba con lệ quỷ xuất hiện xung quanh tòa cổ trạch.

Rốt cục chỗ này đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại xuất hiện nhiều lệ quỷ như vậy. Trước đó vì sao không ai phát hiện ra gì hết. Hay là hiện tại bản thân hắn ta đang bị mất tích, nên mới chạm đến được lệ quỷ thực sự ở trong tòa nhà cổ này?

"Tìm một cửa sổ khác rồi rời khỏi đây ngay."

Da đầu Lý Dương khẽ tê dại, không dám đối diện với ánh mắt kinh khủng của hai ông bà lão này, vội vàng xoay người bỏ chạy, đi kiếm khung cửa sổ khác.

Trong lòng hắn ta chỉ có một hi vọng nhỏ nhoi, đó là bản thân đừng phát động trúng quy luật giết người của ba con lệ quỷ này.

Nếu không hắn ta sẽ cực kỳ khó mà sống sót để rời khỏi tòa nhà này.

Có vẻ như vận khí của Lý Dương không hề tệ. Mặc dù lệ quỷ đang bồi hồi ở trong đại sảnh, ánh mắt cũng có chuyển trúng người của hắn ta, nhưng không nhắm vào hắn ta. Ngược lại, sau mấy lần dò xét, nó lựa chọn xâm nhập sâu vào trong tòa cổ trạch.

Sau khi tránh thoát được ánh mắt kinh khủng của hai ông bà lão bên ngoài, hắn ta đã thành công đi ra bên ngoài tòa cổ trạch.

Ở bên ngoài sân của tòa cổ trạch có bày biện một đống quan tài, có cũ có mới không đồng đều. Có cái được đặt dưới đất, có cái thì được dựng vào tường. Đồng thời, màu sắc và kiểu dáng của những chiếc quan tài này cũng không hề giống nhau. Có một số chiếc được sơn màu đen, có một số lại sơn màu đỏ, còn có một số lại là màu xám, có lẽ là do đặt ở đây lâu quá nên bị phai màu.

"Không thấy hai ông bà lão kia đâu nữa?"

Nhưng ngay khi Lý Dương liếc mắt nhìn về phía cửa sổ lúc trước thì không còn thấy bóng dáng của bà lão và ông lão khủng bố kia đâu nữa.

"Vừa nãy là do bản thân mình hoa mắt… Hay là hai con lệ quỷ kia đã rời đi rồi?"

Lúc này Lý Dương đang cảm thấy cực kỳ khẩn trương.

Hiện tại bản thân hắn ta đang ở trong tình trạng lạc đàn.

Một khi bị lệ quỷ tập kích, khả năng hắn ta sẽ chết.

Nhưng đúng lúc này.

"Đông! Đông! Động!"

Tiếng chuông của chiếc đồng hồ quả lắc lại vang lên cực kỳ chuẩn xác.

Lý Dương giật mình, vội vàng mở điện thoại di động ra quan sát.

Lúc này đang là 6 giờ 30 phút.

Cùng lúc đó, tại một thời gian khác.

Ở trước cửa của tòa cổ trạch.

Dương Gian mang theo mấy người Phùng Toàn, Đồng Thiến đi ra khỏi quỷ vực. Khẽ nhìn thời gian.

- Đã đến 6 giờ rồi. Quả nhiên tiếng chuông của đồng hồ quả lắc lại vang lên. Tuy nhiên lần này nó cũng không khởi động lại. Thời gian vẫn đang tiếp tục tiến về phía trước.

Dương Gian nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ quả quýt ở trong tay.

Lúc này, kim đồng hồ cũng không lùi lại nữa, mà nó tiếp tục chạy như cũ.

Sáu giờ lẻ năm giây, sáu giờ lẻ sáu giây….

Phùng Toàn hơi nhíu mày.

- Cứ một giờ tiếng chuông sẽ xuất hiện một lần, nhưng không phải lần nào cũng sẽ khởi động lại? Là do có người đang điều khiển? Hay cái này chỉ là ngẫu nhiên?

Dương Gian lần nữa đi đến vị trí đại sảnh, hắn đang định dựa theo tiếng chuông để xác định ra được vị trí của đồng hồ quả lắc.

Nhưng hắn đã bị thất bại.

Tiếng chuông của đồng hồ quả lắc cứ quanh quẩn ở trong tòa cổ trạch, khiến cho hắn không thể nào xác định được vị trí của nó. Hắn chỉ mơ hồ đoán ra được, nó đang nằm ở đâu đó trong chỗ sâu của tòa cổ trạch thôi.

Xem ra việc hắn muốn xử lý chiếc đồng hồ quả lắc kia vẫn có chút khó khăn.

Tuy nhiên, nghĩ lại cũng cảm thấy đúng.

Ở trong tòa cổ trạch này có nhiều ngự quỷ nhân như vậy, bọn họ đều không tìm ra được đồng hồ quả lắc thì sao hắn có thể tùy tiện đi vào là tìm ra được chứ.

Dương Gian nói:

- Thông báo cho Lý Dương trở về đội đi. Đã qua sáu giờ rồi, chúng ta có thể ra tay. Lần này lại giết bọn chúng một lần nữa. Tôi muốn xem đám người kia còn có thể sống lại lần nữa hay không.

- Thế con quỷ này thì làm sao giờ?

Đồng Thiến cúi đầu nhìn con lệ quỷ đang bị Dương Gian đóng đinh ở dưới chân.

Dương Gian nói:

- Chúng ta không mang theo đồ để đựng nó. Phùng Toàn, hỗ trợ chút, giam giữ con quỷ này lại.

Bình Luận (0)
Comment