Trong lòng Từ Minh thầm tự an ủi.
"Căn mật thất này có rất nhiều người biết, vì thế đám kia cảm thấy không an toàn, cho nên mới nhường nó lại cho mình. Nhưng chưa chắc Dương Gian đã biết được nó, vì thế mình ở chỗ này hẳn sẽ an toàn. Hành động kia của Dương Gian hẳn chỉ là trùng hợp, mình không cần thiết phải lo lắng như vậy."
Nhưng ngay khi ý nghĩ này của hắn ta xuất hiện chưa được bao lâu.
Đột nhiên.
"Ầm!"
Vách tường trước mặt hắn ta đột nhiên vỡ vụn.
Ngay sau đó, một bàn tay băng lãnh thò qua đống đổ nát kia và túm chặt lấy cổ của hắn ta.
Từ Minh nhất thời kinh hãi, trợn tròn hai mắt. Hiển nhiên hắn ta không thể nào phản ứng kịp đối với tập kích bất ngờ như vậy. Ngay khi hắn ta muốn phản kháng lại thì phát hiện ra bản thân đã hoàn toàn bất lực.
Bàn tay cứng ngắc âm lãnh đang bóp lấy cổ của hắn ta không phải là tay của người sống, mà nó giống với tay của người chết hơn.
Lực lôi kéo cực lớn khiến thân thể Từ Minh liên tục va đập vào vách tường. Cả người hắn ta giống như bị đống đổ nát chèn ép vậy, toàn bộ xương cốt trong người đều phát ra từng tiếng đứt gãy.
Vách tường bằng gạch xanh lập tức sụp đổ vì không thể tiếp nhận được cỗ lực lượng khổng lồ như vậy.
Người hắn ta dính đầy bụi đất, máu me đầy mặt.
- Chỗ này còn có một căn mật thất?
Đồng Thiến hơi giật mình, không phản ứng kịp đối với hành động đột nhiên của Dương Gian.
- Ẩn núp rất khá,
Con người màu đen của Dương Gian cực kỳ lạnh lùng.
- Buông, buông tôi ra, tôi có thể giúp cậu…
Từ Minh thấy đám người Dương Gian thì lập tức tỏ ra cực kỳ sợ hãi, không thèm quan tâm gì nữa mà mở miệng cầu xin tha thứ.
Hắn ta không muốn chết.
Đó là điều đương nhiên, bởi vì nếu hắn ta muốn chết thì đã chết từ lâu, không thể nào kiên trì được với nguyền rủa của đồng hồ quả lắc như này nữa.
Với lại khi đối mặt với đội ngũ của Dương Gian, hắn ta không dám cược vào việc bản thân có thể khởi động lại và phục sinh sau khi chết.
Dương Gian liền hỏi.
- Mày giúp tao được cái gì?
Từ Minh vội vàng nói:
- Tôi có thể làm người dẫn đường cho cậu. Tôi khá quen thuộc với tình hình ở chỗ này, có thể dẫn cậu đi tìm những người khác, cũng có thể dò đường giúp cậu, chỉ cần cậu tha cho tôi là được.
- Để mày dẫn đường? Tao không yên tâm cho lắm.
Bàn tay quỷ của Dương Gian khẽ dùng lực.
Răng rắc.
Tiếng xương gãy vang lên thanh thúy.
Ngự quỷ nhân tên là Từ Minh kia lập tức trợn tròn hai mắt, trực tiếp chết thảm.
Với lại, đây đã là lần thứ hai hắn ta chết trong vòng một giờ.
Dương Gian ném thi thể vào trong mật thất, không thèm quay đầu mà tiếp tục bước về phía trước:
- Đi thôi, đi tìm người kế tiếp.
Đồng Thiến hỏi:
- Không cần xử lý thi thể sao? Lệ quỷ sẽ khôi phục lại đó.
- Không cần, nếu lệ quỷ quanh quẩn trong tòa cổ trạch này, kiểu gì nó cũng sẽ bị lạc, không thể tạo thành thương tổn đối với thế giới bên ngoài. Với lại, mục đích đến đây của chúng ta là tiêu diệt toàn bộ đám người kia, chứ không phải đến giải quyết hậu quả. Việc xử lý hậu quả cứ để Vương Sát Linh lo liệu. Tôi còn chưa tính sổ việc hắn ta để xảy ra chuyện lớn như vậy trong địa bàn của mình. Vì thế cho hắn ta chịu chút khổ cực cũng đáng.
Dương Gian không muốn tốn thời gian để xử lý thi thể của tên Từ Minh này.
Mà hắn cũng không dư thời gian để làm điều đó.
Nếu cứ để cho Phùng Toàn tiếp tục chôn từng con lệ quỷ một, thì dù hắn ta có khống chế 3 con lệ quỷ đi nữa cũng sẽ chết vì lệ quỷ khôi phục.
Rất nhanh.
Dương Gian tiếp tục đi sâu vào trong cổ trạch, hán đã đi đến trước cửa của một căn phòng.
Cánh cửa cũ kỹ, lung lay sắp đổ đến nơi, thậm chí nó còn không có khóa cửa. Nhưng bên trong lại tối đen như mực, đưa tay không thấy năm ngón, khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ quỷ dị.
Chỗ này là một trong những nơi bí ẩn của tòa cổ trạch.
Một căn phòng bị bao phủ trong bóng tối.
Trong bóng tối, dường như không gian của căn phòng được mở rộng đến vô hạn. Một khi có người xâm nhập quá sâu vào bên trong, người đó sẽ bị lạc. Còn kết quả cuối cùng như thế nào thì không có ai biết.
Những thông tin mà Dương Gian biết được về căn phòng này đều đến từ trí nhớ của Liêu Phàm.
Theo như trí nhớ của Liêu Phàm, trước kia từng có người định thăm dò căn phòng này. Người này đã dùng dây thừng cột vào dụng cụ đo đạc, kết quả thiết bị đo đạc đã đi được chừng mấy trăm mét, nhưng chưa đến cực hạn. Đồng thời, sau đó gặp phải nguy hiểm, dây thừng bị đứt, thiết bị đo đạc bị mất.
Cho nên, chỗ này cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng càng là chỗ nguy hiểm thì sẽ càng an toàn.
Trốn ở trong căn phòng này sẽ không thể bị người khác phát hiện ra.
- Phòng như vậy cũng có người trốn? Nó tối như vậy, ngay cả Hùng phụ cũng không dám đi vào.