- Một người hình như là Trương Hàn, trước đó từng bị Liêu Phàm cùng Hứa Phong xử lý. Một người khác là Lý Dương, nhưng hiện tại không thấy, xem ra lần giao thủ này Dương Gian cũng có hao tổn.
Cũng có một ít người biết được chút nội tình thảo luận với nhau.
Khó mà tưởng tượng nổi, chuyện hôm nay còn chỉ mới xảy ra cách đây nửa ngày đã được lan truyền rỗng rãi trên trang web của giới linh dị.
Tuy nhiên, việc có những tin tức tình báo này cũng không có gì lạ. Hiện tại, mức độ chú ý của ngự quỷ nhân có thể nói là trước nay chưa từng có. Đối với những đại nhân vậy như Dương Gian, một khi có động tác gì đó, ở trên đầu hắn chắc chấn không thể thiếu vệ tinh giám sát. Đồng thời còn có các nhân viên tình báo chui vào thành phố Đại Xương để điều tra.
- Đúng là nhàm chán, muốn tìm người đánh nhau, có ai đánh không? Thoải mái chọn địa điểm, lượng người không giới hạn.
Người comment câu này có nickname là: Diệp sư phụ, thành phố Đại Hải.
Nhưng, ngay khi nhìn thấy nickname này, toàn bộ người trong giới linh dị đều im bặt, không một ai đáp lại hắn ta.
Giờ phút này.
Ở trên tầng cao nhất của tòa cao ốc Ninh An, thành phố Đại Đông.
- Ầm!
Một tiếng động lớn vang lên, chiếc đầu người vặn vẹo biến dạng của Liễu Bạch Mục rơi trên mặt đất. Sau đó nó lăn về phía trước, lăn đến dưới chân của người thanh niên mặc giày da.
Vương Sát Linh hơi xoay người, nhìn về chỗ tối tăm ở phía trước.
Ở trong bóng tối, một đoàn người đang lưu động. Dương Gian từ trong bóng tối đi ra, con ngươi màu đen của hắn lấp lóe từng tia sáng màu đỏ.
Dương Gian lập tức nói với giọng điệu lãnh đạm.
- Cậu còn có chuyện lừa tôi. Cậu đã biết tòa cổ trạch kia có thể khởi động lại thời gian, cho nên mới cố tình đưa chiếc đồng hồ quả quýt này cho tôi đúng không.
Vương Sát Linh mỉm cười nói:
- Nhưng đối với đội trưởng Dương mà nói, không phải Liễu Bạch Mục đã chết ở trong tay của cậu rồi hay sao?
- Tôi biết, với năng lực của đội trưởng Dương, việc bọn chúng bị xử lý chỉ là việc sớm muộn. Chỉ là tôi không ngờ được động tác của đội trưởng Dương lại nhanh như vậy.
Dương Gian nói:
- Đã để cậu thất vọng rồi?
Vương Sát Linh đáp:
- Không, là vượt quá dự đoán của tôi, tôi vẫn đánh giá quá thấp về đội trưởng Dương.
Dương Gian cầm chiếc đồng hồ quả quýt và ném ra ngoài.
- Thứ này trả lại cho cậu. Ngoài ra, hiện tại cổ trạch đã xảy ra chuyện, tự cậu đi xử lý đi. Tôi còn có chuyện quan trọng hơn cần xử lý, không có thời gian để chơi ở chỗ này với cậu.
Vương Sát Linh tiếp nhận chiếc đồng hồ quả quýt, khi nhìn thấy thời gian ở phía trên, sắc mặt hắn ta khẽ đổi một chút.
- Cậu định đi, nếu cậu đi thì người đồng đội kia của cậu phải làm sao bây giờ?
Nói đến đây, hắn ta lại ném trả chiếc đồng hồ quả quýt.
- Có lẽ cậu nên đi vào và mang theo người đồng đội kia ra rồi hẵng rời đi.
Dương Gian nói:
- Bản thân cậu ta tự có năng lực để sống sót, nên tôi không lo lắng lắm.
Năng lực tự vệ của Lý Dương là cực kỳ mạnh. Chỉ cần tìm một căn phòng rồi núp vào trong là có thể tránh né tập kích của lệ quỷ.
Vương Sát Linh nói:
- Tôi thấy cậu nên lo lắng là vừa, bởi vì cổ trạch đã đại biến, không còn an toàn nữa, mà trở nên cực kỳ nguy hiểm. Do có người phá vỡ đi cân bằng của tòa cổ trạch, nên hiện tại nó không còn là việc của một mình cậu nữa.
Dương Gian nhíu mày.
- Cậu cảm thấy đây là trách nhiệm của tôi?
- Ít nhất cũng phải chờ đến khi mọi chuyện được tìm hiểu rõ ràng rồi hẵng rời đi chứ. Dù sao chuyện này cũng liên luy rất lớn. Một khi cổ trạch bị mất khống chế, không đơn giản chỉ là người đồng đội kia của cậu sẽ chết. Mà toàn bộ thành phố Đại Đông sẽ gánh chịu linh dị tập kích không tưởng. Đó là điều mà không một ai muốn thấy.
Vương Sát Linh thở dài, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ.
- Cậu cũng biết, tôi chỉ là một kẻ phế vật. Ở phương diện này, năng lực của tôi kém xa so với đội trưởng Dương.
"..."
Một nhân vật cấp đội trưởng lại tự bảo bản thân là phế vật? Đây không còn là vấn đề khiêm tốn nữa, mà chính là thân kinh của hắn ta có vấn đề.
Vương Sát Linh đột nhiên nói thêm:
- Còn nữa, Lý Quân đã đến. Trước đó tôi đã nói chuyện qua với đội trưởng Lý. Hiện tại hắn ta cũng đã rất chú ý đến chuyện của cổ trạch.
Lời này vừa ra khiến cho Dương Gian phải nhíu mày.
Hiển nhiên, bất kể là Vương Sát Linh, hay Lý Quân vừa được tổng bộ phái đến, cả hai đều hiểu rõ chuyện của cổ trạch nhiều hơn cả hắn, cho nên bọn họ mới coi trọng vấn đề này như vậy.