- Chỉ tiếc là, tên hậu bối này giống ai không giống, lại đi giống với bộ dạng của một kẻ mà tôi chán ghét nhất.
- Không cần vội, đã bắt đầu thời gian đếm ngược, chẳng mấy chốc nữa tôi sẽ qua tìm hắn và hỏi thăm một vài chuyện.
Phía sau lưng ông ta truyền đến từng tiếng tí tách đầy thanh thúy, âm thanh này là âm thanh hoạt động của kim đồng hồ.
Chỉ là lúc này, thời gian đang bị tua nhanh, kim nhảy rất gấp gáp.
Mà ở bên cạnh người này, Trương Khánh và Vạn Đồng tỏ ra hãi hùng khiếp vía, không dám thở mạnh dù chỉ một chút.
Bởi vì vừa rồi người này đã bóp nát đầu Liễu Bạch Mục và ném ra ngoài.
Theo như lời của người này, hiện tại Liễu Bạch Mục chỉ còn mỗi đầu, không thể khống chế lệ quỷ, nên dù có phục sinh cũng đã trở thành kẻ vô dụng.
Cho nên Liễu Bạch Mục phải chết, vì hắn ta không còn giá trị để phục sinh.
Người đàn ông trung niên nguy hiểm kia xoay người lại, mỉm cười nói:
- Tôi cần hai cậu làm chân chạy, nên hai cậu cố mà làm tốt chuyện của bản thân đi. Đổi lại, tôi sẽ cho hai người tiếp tục sống sót, đồng thời còn là sống rất tốt.
Một nụ cười tương đối bình thường, nhưng lại khiến cho hai người bọn chúng cảm thấy ớn lạnh.
Người này tuyệt đối là một đại nhân vật của thời kỳ trước. Chỉ là không biết vì nguyên nhân gì mà gã bị thua, để rồi bị nhốt trong ngục tại cổ trạch của Vương gia. Đồng thời còn bị nhốt ròng rã nhiều năm.
Trương Khánh đáp:
- Tốt nhất ông không nên làm loạn. Tình huống hiện tại đã khác xa so với thời đại của ông. Tổng bộ vẫn còn, đội trưởng vẫn còn, nếu đem chuyện này làm lớn sẽ rất phiền phức. Với lại, ông hắn cũng sẽ có người thân, có hậu nhân, nên tôi nghĩ ông cần nghĩ cho bọn họ một chút.
- Việc mà tôi muốn làm mấy người không hiểu được đâu. Đúng và sai không hề quan trọng, cái quan trọng ở đây chính là kết quả. Với lại, đúng là tôi cũng đang muốn gặp lại một số người bạn cũ, nếu bọn họ vẫn còn sống.
- Còn nữa, tôi tên là Trần Kiều Dương, cũng không có cái gọi là danh hiệu kia. Mà trước đây bị người ta gán cho một ngoại hiệu, tôi nhớ không lầm thì nó là…Mục quỷ nhân.
- Mục quỷ nhân, Trần Kiều Dương.
- Hai người có thể gọi tôi là Mục quỷ nhân, cũng thể gọi là Trần Kiều Dương, tôi đều không ngại, nhưng tuyệt đối đừng nhớ nhầm.
Trên khuôn mặt của người đàn ông trung niên nguy hiểm này mang theo một chút hồi tưởng, lại có một chút cảm khái. Đồng thời nói ra một cái tên, một cái ngoại hiệu.
Đây là một cái ngoại hiệu đã bị lãng quên, không có ai nhớ, cũng không ai biết đến.
Giống như cha của Dương Gian vậy, không một ai sẽ đi nhớ đến tên của một người chết vì chuyện linh dị là gì.
"Mục quỷ nhân, Trần Kiều Dương?"
Trương Khánh và Vạn Đồng thầm lẩm bẩm nó ở trong lòng, cố gắng ghi nhớ, chuẩn bị nhờ người tìm hiểu một chút khi ra ngoài.
Hiện tại là thời đại công nghệ số, chỉ cần một cái tên là có thể tra ra được bối cảnh, một cái danh hiệu là có thể tìm ra hồ sơ linh dị.
Trong lúc ba người kia đang nói chuyện với nhau.
Ở trên đường phố, Dương Gian đã thu hồi ánh mắt. Hắn mang theo đội ngũ rời khỏi chỗ này, trực tiếp biến mất.
Mà gã tên là Trần Kiều Dương kia cũng quay người trở đi vào sâu trong cổ trạch.
Ở trong cổ trạch.
Mấy bóng người quỷ dị du dãng lung tung.
Giống như đang nhắm vào gã ta.
- Vợ chồng của Vương gia đời thứ hai, cùng sinh cùng chết một chỗ, thú vị đấy. Tiếc là lá gan của Vương gia đời thứ ba quá nhỏ. Nếu là lão quỷ, Vương gia đời thứ nhất đến, có lẽ tôi còn kiêng kỵ một chút.
Trần Kiều Dương cười lạnh một tiếng, sau đó, bóng dáng gã dần dần biến mất trong màn đêm.
…
Ngay khi đám người Dương Gian rời khỏi cổ trạch.
Một bức ảnh chụp đã được nhanh chóng lan truyền trong giới linh dị. Nội dung bên trong bức ảnh là hai tay của Dương Gian đang xách hai phần thi thể của Liễu Bạch Mục. Một tay cầm đầu, một tay xách thi thể băng lãnh.
Ngoại trừ hắn ra, bên trong tấm hình còn có bóng dáng của Phùng Toàn, Đồng Thiến, Hoàng Tử Nhã, …
- Liễu Bạch Mục ở trong cổ trạch tại thành phố Đại Đông đã bị Dương Gian xử lý. Chà chà, đúng là thú vị. Kể từ khi Dương Gian lên tiếng đến giờ hẳn thời gian chưa quá hai tiếng nhỉ.
Đây là lời bình luận của một người nào đó ẩn danh ở trên trang web của giới linh dị.
Một người khác có nickname là: "Ta có một kế" cũng bình luận.
- Đắc tội với mắt quỷ Dương Gian mà còn muốn chạy? Ngay cả Phương Thế Minh của hội anh em đều bị Dương Gian giết, Liễu Bạch Mục tính là gì. Loại tiểu nhân vật như hắn ta có thể chống đỡ được hai tiếng đồng hồ coi như đã khá lắm rồi.