Điều này cũng có nghĩa là đám người đã thoát khỏi khu vực linh dị, mọi thứ ở xung quanh đang khôi phục bình thường.
- Cuối cùng cũng đi ra, mệt chết Hùng phụ rồi. Đã hơn tám giờ rồi, cần phải về ngủ. Mẹ tôi bảo trẻ con phải ngủ sớm thì mới phát triển tốt được.
Hùng Văn Văn nhảy cẫng, vỗ tay hoan hô. Người nhát gan, sợ phiền phức như nó không thích ở trong tòa cổ trạch.
Phùng Toàn hạ giọng nói:
- Bên trong nhà vẫn còn có động tĩnh, đúng là không thích hợp.
Tiếng động trong cổ trạch cực kỳ lớn, dù đã đứng ở bên ngoài những bọn họ vẫn có thể nghe được. Nó giống như tiếng phá cửa, đồng thời cũng khiến cho không ít người đi đường chú ý đến.
Dương Gian khẽ ngẩng đầu.
- Đi tìm Vương Sát Linh trước, có vẻ như hắn ta đang che giấu rất nhiều chuyện.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía một tòa nhà lớn ở đằng xa.
Dường như hắn có thể nhìn xuyên qua không gian, xuyên qua các lớp ngăn cách để nhìn thấy được mọi thứ bên trong tầng cao nhất của tòa nhà kia.
Hắn chuẩn bị dùng quỷ vực để mang mọi người đến đó.
Nhưng lúc này, ở trong cổ trạch có thứ gì đó được ném ra ngoài, nện trúng thân thể của một cô gái đang đi trên đường.
- Hự.
Người kia kêu một tiếng đầy đau đớn, vì bị thứ kia ném trúng và phải ngã nhào trên mặt đất.
Ở bên cạnh, một cô gái khác lên tiếng phàn nàn.
- Là ai ném đồ lung tung trúng người bọn tôi vậy?
Thế nhưng khi thứ kia lăn ra giữa đường, được ánh đèn đường chiếu rọi vào, vẻ tức giận của người kia lập tức biến thành sợ hãi, không dám phàn nàn thêm câu nào.
Bởi vì thứ này là một chiếc đầu người với sắc mặt tái nhợt…
- A!
Một tiếng thét chói tai xuất hiện, khiến cho đám người ở xung quanh chú ý đến. Không ít người tỏ ra kinh ngạc, nhao nhao dừng lại, quay đầu nhìn sang.
Nhưng cảnh tượng mà bọn họ nhìn thấy chỉ là hai cô gái cuống cuồng bỏ chạy.
- Hả?
Dương Gian lạnh lùng xoay người. Khẽ dùng mắt quỷ để thăm dò, lập tức nhìn thấy một chiếc đầu người chết vừa được ném ra khỏi tòa cổ trạch kia.
Đầu người chết này là của… Liễu Bạch Mục.
Hắn ta đã chết.
Đầu bị người khác ném ra khỏi cổ trạch, thi thể bị Dương Gian dùng cây trường thương nứt nẻ xuyên qua, xách ở trong tay.
Cùng lúc đó, tiếng động ở trong cổ trạch dừng lại.
Tầng ba của cổ trạch.
Bên cạnh cửa sổ tàn khuyết, một bóng dáng quỷ dị đang đứng yên, dường như dang dòm ngó cái gì đó ở bên ngoài.
"Đông! Đông! Đông!"
Đồng thời, ngay lúc này, bên trong cổ trạch lại truyền ra tiếng chuông. Đây chính là tiếng chuông của đồng hồ quả lắc, chỉ là lần này khác với những lần trước. Nó không còn là tiếng chuông theo thời gian đúng chuẩn của tòa cổ trạch nữa, mà là tiếng chuông trong thời điểm thời gian của tòa cổ trạch đang hỗn loạn.
Dương Gian lập tức hạ lệnh cho quỷ đồng.
- Đi lấy chiếc đầu kia về.
Một đứa bé giống như người chết trốn ở trong đám người lập tức tức chạy về phía trước. Sau đó nó nhặt chiếc đầu của Liễu Bạch Mục lên rồi mang trở về.
Dương Gian khẽ nhìn một cái.
Đầu của Liễu Bạch Mục cũng không hoàn chỉnh. Trên mặt của hắn ta có thêm một dấu tay, khiến cho xương sọ bị lõm sâu vào trong.
Nói cách khác, đầu của Liễu Bạch Mục đã bị người ta bóp nát.
Lực lượng của người sống căn bản không thể nào đủ lực để bóp nát xương sọ được, cho nên người này chỉ có thể là lệ quỷ hoặc ngự quỷ nhân.
Nhưng Dương Gian lại thiên về khả năng sau hơn.
Bởi vì lệ quỷ sẽ không cố ý vứt đầu người ra ngoài.
- Từ bộ dạng đầu của Liễu Bạch Mục, sau khi bị tôi chặt một nhát, hắn ta vẫn chưa chết. Mà là sau này mới chết, vì thế trong cổ trạch chắc chắn còn có người khác.
Dương Gian nhìn về phía cánh cửa sổ bị tàn phá ở trên tầng ba của cổ trạch, ở đó đang có một bóng người.
Hắn không nhìn thấy rõ lắm, bởi vì lực lượng linh dị của tòa cổ trạch quấy nhiễu, cho nên không thể quan sát được ở bên trong.
Không phải vì như vậy thì hắn đã sớm thăm dò xong tòa cổ trạch, cũng không còn phải kiêng kỵ và rút lui như này.
Phùng Toàn cũng chú ý đến bóng mờ này.
- Đó là cái gì vậy?
Đồng Thiến nói:
- Quỷ?
Dương Gian nói:
- Không, là người. Quỷ sẽ không đứng yên và nhìn chằm chằm vào tôi như vậy đâu. Tuy nhiên, tôi có thể cảm giác được, người kia là một kẻ cực kỳ nguy hiểm.
Lúc này, người đàn ông trung niên đứng trên tầng ba đang quan sát Dương Gian ở bên ngoài.
Dường như lực lượng linh dị của tòa cổ trạch không thể nào ảnh hưởng đến ông ta.
- Người này là Dương Gian sao? Đúng là một tên vãn bối không tệ, cũng khá thông minh. Hắn lại biết kết hợp thanh sài đao và đinh đóng quan tài lại làm một để tạo thành một món vũ khí thuộc về bản thân. Nhờ đó có thể khiến cho quy tắc sử dụng món đồ này trở nên phức tạp hơn. Dù người bình thường lấy được nó cũng khó tìm hiểu ra được quy tắc sử dụng. Đồng thời hắn lại có thể lấy được hai món đồ linh dị này, đúng là tuổi trẻ tài cao.