Sau đó lại nhanh chóng cúi đầu xuống.
Dương Gian lập tức nói:
- Tiếng động không phải truyền từ trên xuống, mà là ở phía dưới lên. Nhưng nó không phải động đất, mà giống như có ai đó đang phá vỡ vách tường.
- Rời khỏi đây, chúng ta không cần phải ở lại đây thêm nữa. Tôi có một dự cảm không lành, dường như sắp có chuyện gì đó không hay xảy ra.
Đám người lập tức biến sắc, vội vàng rời khỏi cổ trạch. Bọn họ muốn rời khỏi đây trước khi chuyện dị thường kia xảy ra. Không muốn bị cuốn vào bên trong chuyện kỳ quái nào đó.
Lúc này.
Dương Gian dành lại chút thời gian để quan sát chiếc đồng hồ quả quýt.
Lúc này hắn phát hiện, tiếng chuông còn chưa vang lên, nhưng thời gian trên đồng hồ quả quýt lại xuất hiện hiện tượng kỳ dị, không thể giải thích. Lúc thì kim đồng hồ điên cuồng tiến về trước, lúc thì lại nhanh chóng lùi về sau, giống như bị mất khống chế, không thể hoạt động bình thường.
Nhưng thời gian trên chiếc đồng hồ quả quýt này có thay đổi cỡ nào, thì nó đều qua lại trong vòng nửa tiếng, không thể nào vượt qua giới hạn này.
Mà giới hạn này chính là thời gian cực hạn khởi động lại của tòa cổ trạch.
Dương Gian nhíu mày:
"Trong trí nhớ của Liêu Phàm, chỗ này chưa từng xảy loại hiện tượng kỳ dị như vậy."
"Lúc này không còn tiếng chuông vang lên nữa. Chẳng lẽ mấy người Trương Khánh đã tìm ra đồng hồ quả lắc và đang khống chế thời gian trong cổ trạch?"
"Không, khả năng xảy ra trường hợp này cực kỳ nhỏ. Bởi vì chiếc đồng hồ quả lắc không tồn tại ở thời điểm này. Với năng lực của mấy người đó chắc chắn không thể nào tìm ra được."
"Như vậy chỉ còn lại hai khả năng. Đó là bản thân đồng hồ quả lắc bị mất khống chế, hoặc người kích thích đồng hồ quả lắc là một người khác."
Hắn lập tức thông qua một ít tin tức vụn vặt để suy diễn mọi chuyện.
Nhưng kết quả suy diễn này của Dương Gian đã gần tiếp cận với chân tướng của vụ việc.
Người ảnh hưởng đến thời gian của đồng hồ quả lắc không phải Trương Khánh, cũng không phải Liễu Bạch Mục, mà chính là người được bọn chúng thả ra ngoài ý muốn.
Toàn bộ dị thường ở chỗ này chính là do người kia gây ra.
Rất nhanh.
Dương Gian mang theo những người khác đi ra khỏi cổ trạch, không thèm quan tâm đến những động tĩnh ở bên trong.
Nhưng vừa ra khỏi cổ trạch, hắn đã nhìn thấy thân ảnh màu trắng xám của một người đàn ông, giống như di ảnh, âm u đầy tử khí. Người này đứng yên tại chỗ trước cổng chính, dùng ánh mắt vô thần nhìn về phía bên này.
Phùng Toàn nói.
- Là con quỷ trước kia, nó lại xuất hiện. Lần này dường như nó muốn cản chúng ta, không muốn chúng ta rời khỏi đây.
Ý đồ của con quỷ kia cũng không khó đoán.
- Càng như vậy chúng ta càng cần phải rời khỏi đây. Tòa cổ trạch xuất hiện dị biến, thời gian trở nên hỗn loạn, quỷ xuất hiện hiện chắn đường, chỗ này đã không thể ở lại đươc nữa. Cho dù không tìm thấy Lý Dương, chúng ta cũng phải rời đi khỏi đây trước đã.
- Nếu con lệ quỷ này ngăn cản, chúng ta sẽ giam giữ nó lại.
Ánh mắt Dương Gian khẽ động, con ngươi màu đen lóe lên chút ánh sáng đỏ.
Chỗ này không còn ở bên trong cổ trạch, quỷ vực không bị can thiệp, có thể sử dụng bình thường.
Tuy nhiên, lúc này đinh đóng quan tài đang bận áp chế thi thể của Liễu Bạch Mục, tạm thời không thể sử dụng. Nhưng cũng không sao, bởi vì hiện tại tiểu đội bọn họ đang đầy đủ người, có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Hắn không hề do dự hay chần chừ, nhanh chân đi đến trước cánh cửa sắt, đối mặt với con lệ quỷ không biết kia.
Dương Gian tự tin, dù bản thân có kích hoạt quy luật giết người của con quỷ kia, bị nó để mắt đến, hắn cũng có thể chống đỡ được. Dù sao hiện tại hắn cũng đã trở thành dị loại, không còn là ngự quỷ nhân đơn thuần nữa.
Nhưng mọi chuyện lại không hề xảy ra như những gì hắn tưởng tượng.
Khi đám người Dương Gian đến gần, con quỷ đang đứng chắn trước cửa sắt đột nhiên di động. Nó đi sang bên cạnh, giống như đang nhường đường cho đám người.
- Tránh ra, là cố ý hay trùng hợp?
Thấy vậy, ai nấy cũng đều tỏ ra kinh ngạc.
Từ lúc nào lệ quỷ sẽ chủ động tránh né người vậy?
Dương Gian khẽ nhíu mày, nếu con lệ quỷ này đã không chắn đường nữa, vậy hắn cũng không cần thiết phải lãng phí thời gian ở trên thân của một con lệ quỷ không biết. Với lại, hắn mơ hồ có cảm giác, con quỷ này có liên quan mật thiết với tòa cổ trạch. Nếu không nó sẽ không xuất hiện thường xuyên ở trong tòa cổ trạch như vậy.
Tuy nhiên, ở trong trí nhớ của Liêu Phàm lại không có bất cứ chút ấn tượng nào với con lệ quỷ này cả.
Điều này khiến cho người ta cảm thấy khá là kỳ quái.
Chừng tám giờ tối, đám người Dương Gian rời khỏi cổ trạch, tiến vào đường phố của thành phố Đại Đông.