Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1863 - Chương 1864: Động Đất

Chương 1864: Động Đất

- Thì ra là như vậy.

Nghe ông ta nói như vậy, nhưng người khác lập tức trợn tròn hai mắt.

Bọn họ tìm kiếm nó cả nửa ngày, thì ra là đang làm chuyện vô ích.

Liễu Bạch Mục nói:

- Ông đã biết rõ như vậy, thì chắc ông cũng sẽ biết được làm sao có thể lấy được chiếc đồng hồ quả lắc này đúng không?

- Tôi cũng muốn tìm ra món đồ kia. Nhưng đối với tôi mà nói, nó cũng không phải là thứ đặc biệt gì. Hiện tại, điều tôi muốn làm chính là thả toàn bộ lệ quỷ trong chỗ này ra ngoài.

Người đàn ông trung niên kia nói một cách bình thản, nhưng ý tứ trong câu nói lại lộ rõ vẻ điên cuồng cùng tàn khốc.

Những người khác lập tức tỏ ra kinh ngạc.

Người này lại muốn thả toàn bộ lệ quỷ đang bị giam giữ ra ngoài.

- Sớm muộn gì căn địa lao này cũng sẽ không thể giam giữ được lệ quỷ. Rất nhiều người đều biết đến điều này.

Vừa nói chuyện, hắn ta vừa đi sang một phía khác của tòa ngục giam.

Đó là một khu vực tối tăm, giống như ở trong khu vực này có bí mật để mở ra căn phòng giam.

"Lần này xong rồi."

Lúc này Trương Khánh trợn tròn hai mắt, lộ rõ vẻ khó tin. Hắn ta cứ tưởng là sau khi cứu người này thì sẽ nhận được một ít trợ giúp, thậm chí là giết Dương Gian giúp bọn họ.

Nhưng không ngờ, người này là một người điên, lại có ý định thả ra toàn bộ lệ quỷ ở trong phòng giam mà mấy đời Vương gia đã tốn công giam giữ.

Mặc dù bọn chúng không biết chỗ này có bao nhiêu con lệ quỷ, nhưng rõ ràng số lượng này sẽ không hề ít.

Nếu thả toàn bộ những thứ đó ra ngoài, vậy thành phố Đại Đông sẽ phải xong đời.

Rốt cục người này đang muốn cái gì vậy?

Ngay cả loại việc hại người không lợi mình như vậy mà cũng muốn đi làm.

Nếu đổi lại là bọn chúng, bọ chúng tuyệt đối sẽ không thả những con quỷ kia ra. Bởi vì như vậy sẽ mang đến cho bọn chúng phiền phức cực lớn.

"Đây là một người điên…"

Đó chính là ý nghĩ ở trong đầu của ba người.

Sau một hồi trầm mặc, Trương Khánh tỏ ra có chút bất đắc dĩ cùng hối hận.

- Làm sao bây giờ? Có vẻ như chúng ta vừa thả một người điên ra ngoài?

- Rầm! rầm! rầm!

Còn chưa nói xong, ở bên trong phòng giam tối tăm lập tức truyền đến từng tiếng va đập.

Toàn bộ hàng rào ở gần đó đều đồng loạt lắc lư, giống như sắp ngã.

- Đội trưởng, anh nói xem, ở phía cuối của cầu thang này sẽ là thứ gì vậy? Có vẻ như hiện tượng linh dị không ngừng xuất hiện trước đó cũng là dẫn dụ chúng ta đi vào trong này.

Ở trên tầng ba của tòa cổ trạch, Hoàng Tử Nhã dùng tay cầm và ve vẩy ngọn tóc đen, từ đầu đến cuối, ánh mắt của cô đều dừng lại ở trên đoạn cầu thang nhỏ hẹp, tối tăm kia.

Một loại hiếu kỳ nào đó thúc đẩy khiến cho cô nảy sinh ý định muốn thăm dò.

- Trước đó người ngự quỷ nhân ngồi xe lăn tên Trương Khánh cùng quỷ đụng người, Vạn Đồng và tên Liễu Bạch Mục đã tiến vào bên trong. Tôi có một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm khi đứng cạnh thứ này. Cho nên chúng ta không nhất thiết phải mạo hiểm như thế chỉ vì giết chết hai người kia. Chúng ta thu tay thôi, trở về chào hỏi Vương Sát Linh một tiếng rồi rời khỏi thành phố Đại Đông.

- Dù gì đi nữa thì thành phố Đại Xương mới là địa bàn của chúng ta. Chúng ta rời đi lâu như vậy cũng không phải là chuyện gì hay ho.

Dương Gian xách theo cỗ thi thể không đầu của Liễu Bạch Mục rồi khởi hành rời khỏi đây.

Hắn cần dùng cỗ thi thể không đầu này để biểu thị cho người trong giới linh dị biết, Liễu Bạch Mục, kẻ dính nguyền rủa của đồng hồ quả lắc đã bị hắn xử lý.

Mọi người đồng loạt gật đầu, không hề có ý kiến đối với quyết định này của hắn.

Lúc này, bọn họ cũng bắt đầu lui khỏi tòa cổ trạch.

Ngay khi trở lại tầng một, Hoàng Tử Nhã đột nhiên nói:

- Đội trưởng, tín hiệu của Lý Dương xuất hiện ở chỗ này, nhưng không thấy ai ở đây cả.

Dương Gian nói:

- Liên tục gửi tin nhắn cho cậu ta, bảo cậu ta rời khỏi tòa cổ trạch. Nguyên nhân mất tích của cậu ta có lẽ là do thời gian bị đảo loạn khi tiếng chuông vang lên. Bất cứ loại lực lượng linh dị nào đều có thể sẽ gây ra ảnh hưởng đối với việc khởi động lại của tiếng chuông. Có lẽ tín hiệu là đúng, nhưng cậu ta không ở đây vào khoảng thời gian này.

- Để tôi gửi tin nhắn cho cậu ta.

Hoàng Tử Nhã lập tức viết tin nhắn rồi chuẩn bị gửi cho Lý Dương.

Nhưng đúng lúc này, ở bên trong tòa cổ trạch lại xuất hiện từng tiếng va đập ngột ngạt. Tiếng động này giống như tường nhà sắp sập vậy, khiến cho tòa bộ tòa cổ trạch phải chấn động theo.

Trên đỉnh đầu của mọi người xuất hiện một ít bụi đất rơi xuống từ nóc nhà.

- Động đất?

Hùng Văn Văn lập tức ôm đầu, chuẩn bị ngồi xổm xuống.

Nhưng Phùng Toàn và Đồng Thiến lại hơi cau mày, ngẩng đầu quan sát nóc nhà.

Bình Luận (0)
Comment