Đầu tiên Trương Khánh khẽ thở phào một hơi, sau đó hỏi:
- Ông là ai vậy?
- Chỉ là một người xui xẻo, bị mất tích ở trong tòa cổ trạch này mà thôi. Cuốn bút ký này và chiếc bàn này là một cạm bẫy, bất cứ người nào tiến vào đây và tò mò đọc bản bút ký này sẽ bị nó hút vào bên trong và giam cầm, không thể tránh thoát. Chỉ khi nào gặp được chính xác một người, tại một thời điểm chính xác nào đó, thì mới có thể thoát khỏi loại trói buộc này.
Người đàn ông trung niên kia chậm rãi đứng dậy.
Có vẻ như hắn ta đã ngồi ở trên ghế cực kỳ lâu, nên vừa đứng dậy, xương cốt hắn ta phát ra từng tiếng lốp bốp, giống như đang thư giãn gân cốt.
Hai người Trương Khánh và Vạn Đồng lập tức tỏ ra cảnh giác, vô ý thức cách xa người đàn ông kia.
Bởi vì nhìn qua, bọn chúng cảm thấy người này không hề phù hợp với người thời hiện đại. Từ cách ăn mặc có thể thấy được, người này giống như một người sống ở thời đại của những năm 80.
Nếu điều đó là thật.
Vậy tối thiểu người này cũng bị nhốt ở đây… mấy chục năm.
Nhưng người bình thường có thể sống được lâu như vậy sao?
Dù cho có là ngự quỷ nhân đỉnh phong đi nữa cũng không thể nào sống sau khi bị nhốt mấy chục năm như vậy được.
- Ừm?
Bất chợt.
Ánh mắt của người đàn ông trung niên quái dị này khẽ động, đưa mắt nhìn về phía đầu của Liễu Bạch Mục.
- Anh bạn này thú vị thật. Có thể dựa vào nguyền rủa của đồng hồ quả lắc để thay đổi thời gian của bản thân, kéo dài thời gian chết? Tuy nhiên, chỉ còn lại mỗi cái đầu, cậu không thể sống thêm được bao lâu nữa, cuối cũng vẫn phải chết. Có điều, vết thương ở trên cổ của cậu…
Người đàn ông trung niên này nhanh chân đi đến, đoạt lấy đầu của Liễu Bạch Mục, sau đó quan sát cổ của hắn ta.
Bất chợt.
Người đàn ông trung niên này phát ra tiếng cười lạnh.
- Thú vị, là vết thương do thanh sài đao kia chém. Cuối cùng thứ đồ chơi này vẫn bị người khác lấy mất sao?
Liễu Bạch Mục lập tức nói:
- Là do một người tên là Dương Gian lấy đi. Hắn có danh hiệu là mắt quỷ, là người phụ trách của thành phố Đại Xương. Hiện tại bọn tôi đang bị hắn và tiểu đội của hắn truy sát.
- Nếu ông có thể cứu tôi, tôi sẽ giúp ông đoạt lại món đồ linh dị đó.
Nhìn tình hình, có vẻ như người vừa thoát khốn này biết được rất nhiều chuyện linh dị. Người này lại có thể liếc qua miệng vết thương mà biết được là do thứ gì tạo thành.
- Dương Gian? Tên cũng không tệ. Trước kia tôi cũng biết một người họ Dương, là một gia hỏa khó chơi. Không biết hiện tại hắn ta đã chết chưa nữa.
Người đàn ông trung niên kia giống như đang nhớ lại một số việc không vui. Sau đó ông ta nói:
- Cậu muốn mượn đao giết người. Ý nghĩ không hề tệ. Đáng tiếc, hiện tại tôi còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.
- Hiện tại Vương gia đã đến đời thứ mấy rồi?
Liễu Bạch Mục lập tức trả lời, không hề có ý định giấu diếm.
- Đời thứ ba, tên là Vương Sát Linh, là người phụ trách của thành phố Đại Đông, là nhân vật cấp đội trưởng.
Lúc này mà phối hợp thì xác suất sống sót sẽ càng lớn hơn.
- Quả nhiên tên gia hỏa đi ra nước ngoài du học kia vẫn đi theo con đường của cha hắn ta, trở thành đời thứ ba của Vương gia. Tuy nhiên chỉ mới truyền đến đời thứ ba, xem ra thời gian ngủ say của tôi cũng không có lâu như tưởng tượng.
Trong lòng Liễu Bạch Mục khẽ run.
Quả nhiên.
Suy đoán của hắn ta đã đúng, người này không phải là ngự quỷ nhân ở thời đại này, mà là của thời đại trước còn sót lại.
Hắn ta cũng từng thu thập được một số tin tức và biết được, mặc dù việc lệ quỷ khôi phục chỉ diễn ra cách đây một vài năm, nhưng cách đây gần 20 năm về trước cũng đã xuất hiện người tiếp xúc với lệ quỷ. Chỉ là khi đó mọi chuyện không diễn ra quá rầm rộ, nên không được người khác coi trọng. Đồng thời chúng cũng trở thành những câu chuyện truyền miệng trong dân gian, nửa thật nửa giả.
Nhưng những câu chuyển đó chỉ có thể trở thành những câu chuyện xưa, dùng để kể cho con, cho cháu nghe, chứ không thể nào coi thành chứng cứ được.
Trong giọng nói của người đàn ông trung niên kia mang theo một chút đùa cợt.
- Mấy người đúng là thú vị thật đó, vì tìm ra đồng hồ quả lắc mà chạy đến chỗ quỷ quái này. Chỗ này chính là phòng giam của Vương gia, trước đây được dùng để giam giữ lệ quỷ. Tuy nhiên, nhìn bộ dạng của mấy người là biết mấy người chưa tìm ra chiếc đồng hồ quả lắc kia.
Trương Khánh vội vàng hỏi:
- Ông biết chiếc đồng hồ quả lắc kia nằm ở đâu sao?
Người đàn ông trung niên nói:
- Đương nhiên biết. Nó đang nằm ở trong tòa cổ trạch này.
"..."
Lời này không phải là đang nói nhảm hay sao?
Người đàn ông trung niên kia lại nói:
- Nếu không đủ năng lực sẽ không thể nào tiếp xúc đến chiếc đồng hồ quả lắc kia của Vương gia. Bởi vì nó không nằm ở hiện tại, mà là ở trong quá khứ. Chỉ có những người nắm giữ được năng lực khởi động lại, hoặc có thể dựa mượn được năng lực khởi động lại của lệ quỷ thì mới tìm ra chỗ trú của đồng hồ quả lắc.