Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1861 - Chương 1862: Đôi Mắt Nhắm Chặt

Chương 1862: Đôi Mắt Nhắm Chặt

Khiến cho người ta cảm thấy kinh dị chính là, dù người đàn ông này đang ngẩng đầu và nhìn về phía bọn chúng, nhưng hai mắt của ông ta lại đang nhắm chặt.

Sắc mặt người này hơi tái nhợt, nhưng dưới sự chiếu rọi của áng sáng màu vàng từ ngọn đèn bàn bên cạnh, nó không lộ ra quá rõ ràng.

"Dừng lại."

Trong lòng hai người kia khẽ run, lập tức ngừng di chuyển.

Dường như động tĩnh của bọn chúng đã hấp dẫn người đàn ông quỷ dị đang nhắm mắt kia. Hiện tại, việc bọn chúng ngừng hành động khiến cho người đàn ông kia cũng rơi vào bình tĩnh.

Tuy nhiên khoảng cách hai bên đang rất gần.

Trương Khánh thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ được nội dung bên trong cuốn sổ mà người đàn ông nhắm mắt kia đang ghi chép.

Vốn dĩ từng dòng chữ đứt quãng, như mật mã lúc này đã trở nên nguyên vẹn, có thể đọc được.

Trên cuốn sổ kia có ghi một câu như sau:

"Nếu có người nhìn thấy cuốn nhật ký này, hãy gấp nó lại. Đây là một quyển nhật ký khiến cho người ta gặp phải nguyền rủa. Đừng nên mở nó ra."

Câu nói này giống như một loại ám chỉ, cũng giống với một lời cầu xin.

Ngay khi nhìn thấy câu nói này, tim hai người Trương Khánh và Vạn Đồng đều khẽ đập liên hồi, không khỏi có chút tâm thần bất định.

Bởi vì vừa rồi bọn chúng đã tương đối táo bạo khi quay qua quay lại loạn xạ trên bàn làm việc. Không ngờ cuốn nhật ký này lại là một món đồ linh dị, có thể khiến cho người ta gặp phải nguyền rủa.

Mặc dù không biết nguyền rủa của quyển nhật ký này là gì, nhưng chắc chắn nó không phải là một chuyện tốt.

Liễu Bạch Mục khẽ nhắc nhở.

- Cứ làm theo lời nhắn trên cuốn sổ đi, thử một chút xem sẽ có chuyện gì xảy ra.

- Làm như vậy quá lỗ mãng. Có lẽ đây là một cạm bẫy. Vừa nhìn qua là biết người này không hề bình thường. Lỡ khi chúng ta đụng vào cuốn nhật ký, lệ quỷ sẽ tập kích chúng ta thì sao?

Trương Khánh có chút do dự, không muốn làm ra hành động mạo hiểm như vậy.

Nói trắng ra là hắn ta tham sống sợ chết.

Tuy nhiên, bất kể người nào dính phải nguyền rủa của đồng hồ quả lắc mà còn sống sót đến giờ thì đều sợ chết, làm việc luôn sợ đầu sợ đuôi. Chính vì thế bọn chúng mới không có bất cứ thành tựu nào.

Liễu Bạch Mục lạnh lùng nói:

- Mấy người là ngự quỷ nhân, nên dù có bị lệ quỷ tập kích đi nữa mấy người chưa chắc đã phải chết. Sợ cái gì chứ. Gấp cuốn sổ lại, nhìn xem là chuyện gì đang xảy ra. Mục đích của chúng ta là tìm kiếm bí mật của tòa cổ trạch. Nếu cứ sợ sệt không dám làm gì như vậy, thì vĩnh viễn không thể nào chưởng khống được tòa cổ trạch.

- Nếu không phải tôi bị mất thân thể, tôi căn bản chẳng cần đến sự hỗ trợ của hai người. Xem ra quyết định của Dương Gian là cực kỳ chính xác. Đầu tiên xử lý tôi, sau đó cứ từ từ chậm rãi mà tiêu diệt mấy người là được. Bởi vì hắn biết mấy người chẳng làm nên trò trống gì, không chút uy hiếp. Trương Khánh nói.

- Liễu Bạch Mục, cậu đừng khích tôi. Không phải là tôi sợ bị lệ quỷ tập kích, mà tôi không muốn bản thân rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.

Mặc dù hắn ta sợ đầu sợ đuôi, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn ta ngu.

Liễu Bạch Mục nói.

- Vậy cậu làm hay là không đây?

Ánh mắt Trương Khánh lấp lóe, vẫn do dự như cũ.

Vạn Đồng ở bên cạnh lập tức nói:

- Đều đã đi đến bước này rồi, cứ thử một chút xe sao. Liễu Bạch Mục nói cũng không sai. Một khi gặp phải nguy hiểm chúng ta cứ chuồn là được. Chúng ta cũng không phải là người phụ trách nên không cần chịu trách nhiệm, không cần phải xử lý chuyện linh dị. Nếu cảm thấy đánh không lại thì chúng ta chuồn.

Trong lúc nói chuyện, hắn ta đã bắt đầu hành động.

Cẩn thận đưa tay chạm vào cuốn bút ký ở trước mặt người đàn ông quỷ dị đang nhắm chặt hai mắt, sau đó khép nó lại.

Cuốn nhật ký này cực kỳ âm lãnh, cầm trong tay mà có cảm giác như đang chạm vào một cỗ thi thể băng lãnh vậy.

Rất nhanh.

Vạn Đồng lập tức buông cuốn bút ký xuống, không dám có ý định muốn cầm nó đi.

Sau khi cuốn sổ được khép lại.

Người đàn ông đang cầm bút máy kia lập tức mở to hai mắt.

Ánh mắt người này có vẻ hơi ngây ngốc, nhưng theo thời gian dần trôi qua, nó từ từ khôi phục thần thái.

Một nụ cười quỷ dị xuất hiện ở trên khuôn mặt cứng ngắc của người này.

- Chết tiệt, quả nhiên không được đụng vào cuốn nhật ký này.

Sắc mặt Trương Khánh lập tức biến đổi. Thậm chí hắn ta còn chuẩn bị kỹ càng, chỉ chờ lệ quỷ tập kích.

- Sai, cậu hẳn nên đụng vào cuốn nhật ký này. Chứ nếu cậu không đụng vào nó thì sao tôi có thể trở về đây.

Nhưng ngay sau đó, người đàn ông quỷ dị kia đột nhiên mở miệng nói chuyện. Trong giọng nói của hắn ta có kèm theo một chút vui sướng.

Mở miệng nói chuyện?

Như vậy đây hẳn là người sống.

Bình Luận (0)
Comment