Hai người Trương Khánh và Vạn Đồng đang ở trong căn phòng giam, lắng nghe tiếng chuông lần thứ hai. Chỉ là sau khi tiếng chuông thứ hai xuất hiện, tòa cổ trạch không thực hiện khởi động lại, mà là tăng tốc tiến về phía trước.
Nhưng có vẻ như việc tăng tốc thời gian này không thay đổi gì, cho nên hai người cũng không bị mất trí nhớ.
Nhưng sau khi tiếng chuông này vang lên, bên trong phòng giam lại xuất hiện một số biến hóa quỷ dị mà bọn chúng không thể ngờ.
Vốn dĩ lúc trước chỗ kia chỉ là một bàn sách trống rỗng, nhưng lúc này lại xuất hiện thêm một bóng người quỷ dị.
Người này hơi cúi đầu, giống như đang ghi cái gì đó vào cuốn nhật ký. Dưới sự dịch chuyển của bút máy, từng nét mực màu đen, sền sệt dần xuất hiện, hình thành các chữ viết. Đồng thời phát ra từng tiếng xào xạc trong bóng đêm yên tĩnh.
Tiếng động này lập tức hấp dẫn sự chú ý của hai người kia.
Toàn thân hai người lập tức căng cứng, sau đó cẩn thận từng li từng tí xoay người lại.
- Là người à? Rõ ràng vừa nãy không có bất kỳ một ai. Hẳn người này xuất hiện sau khi tiếng chuông vang lên…
Cổ họng Vạn Đồng khẽ đọng, hắn ta nhìn chằm chằm vào bóng người đang ngồi trước bàn làm việc.
Trương Khánh cũng quan sát một cách tỉ mỉ.
Người đang ngồi trước bàn làm việc kia chừng bốn mươi, năm mươi tuổi gì đó. Tóc của người này đã bạc màu, hai cánh tay ố vàng có chút gầy guộc. Toàn thân người này duy trì động tác viết tương đối cứng ngắc. Nếu chỉ nhìn sơ qua thì có lẽ sẽ cảm thấy tương đối bình thường, nhưng một khi quan sát kỹ càng sẽ phát hiện ra người này cực kỳ quỷ dị.
Hơn nữa, theo như tình hình, có vẻ như người này đã ở đó từ rất lâu. Thậm chí hai người còn có cảm giác, dường như người kia vẫn luôn ngồi ở đó, chưa từng rời đi.
Thế nhưng hoàn cảnh ở trong tòa cổ trạch này không hề phù hợp cho người sống ở lại. Dù cho người đó có dính phải nguyền rủa của đồng hồ quả lắc đi nữa, cũng chỉ dám lưu lại bên trong tòa cổ trạch một quãng thời gian ngắn mà thôi. Khi gặp phải nguy hiểm, người kia vẫn cần phải rời đi.
- Bất kể có phải là người hay không, thì kẻ này đều không hề bình thường, chúng ta vẫn nên rời khỏi chỗ này thì hơn.
Vẻ mặt Trương Khánh cực kỳ nghiêm túc.
Ở trong hoàn cảnh như hiện tại, người kia không thể nào là người bình thường được, mà toàn bộ đều có liên quan đến lực lượng linh dị.
Nếu không phải vì tìm kiếm đồng hồ quả lắc và tránh né tập kích của Dương Gian, bọn chúng sẽ không bao giờ đến chỗ như này.
Lúc này đầu người của Liễu Bạch Mục tỉnh táo lại, hắn ta quan sát người đang ngồi trước bàn làm việc, sau đó mở miệng nhắc nhở Trương Khánh.
- Cậu hẳn nên đi qua xem xét tình hình một chút. Có lẽ người này là ngự quỷ nhân từng bị mất tích trước kia. Nếu phát hiện ra được một số manh mối, có lẽ chúng sẽ giúp đỡ được rất nhiều cho hai cậu.
Trương Khánh do dự một chút rồi nói:
- Dù cho người kia có là ngự quỷ nhân mất tích trước kia đi nữa, thì hiện tại chắc chắn đã chết rồi. Nói không chừng hiện tại đó là một con lệ quỷ, nếu đến gần sẽ gặp phải nguy hiểm cực lớn.
- Nếu không tìm được manh mối thì thôi, chỉ cần tránh né được sự truy sát của Dương Gian là đủ rồi.
Dã tâm của hắn ta không lớn, không dám yêu cầu xa vời.
Liễu Bạch Mục nói:
- Đúng là ngây thơ. Tranh đấu giữa các ngự quỷ nhân luôn luôn là ngươi sống ta chết. Nếu cậu không nghĩ cách nắm giữ bí mật của tòa cổ trạch này, vậy cậu cũng sẽ không có đủ vốn liếng để đối kháng với Dương Gian. Ngày nào đó rời đi khỏi đây, Dương Gian vẫn sẽ như cũ đuổi giết mấy người. Hắn đã giết mấy người một lần, như vậy mấy người đã nằm trong danh sách tử vong của hắn rồi.
- Nói không chừng, vừa bước chân ra khỏi đây, mấy người lập tức trở thành tội phạm bị truy nã trên toàn câu. Đến lúc đó, việc mấy người bị giết chết chỉ còn là chuyện sớm muộn.
- Lời Liễu Bạch Mục nói có lý.
Vạn Đồng gật đầu tán thành.
Sắc mặt Trương Khánh khẽ biến. Hắn ta cũng từng cân nhắc qua vấn đề này. Chỉ là khi đó hắn ta không nghĩ đến quá nhiều mà thôi. Với lại hắn ta cũng hiểu, sỡ dĩ Liễu Bạch Mục không để cho hai người bọn chúng tự tại, là vì tên này cũng muốn lợi dụng bọn chúng và tìm ra đồng hồ quả lắc, nhằm khởi động lại và phục sinh.
Ai cũng đều có tư tâm cả.
Tuy nhiên mục đích của mỗi người lại giống nhau, đó chính là sống tiếp.
- Vậy chúng ta thử một chút.
Trương Khánh hít sâu một hơi, bị hai người Liễu Bạch Mục và Vạn Đồng thay đổi ý nghĩ.
- Nếu quả thực bị lệ quỷ tập kích, vậy chúng ta sẽ lập tức xoay người bỏ chạy.
Vạn Đồng gật gật đầu.
Còn cái đầu của Liễu Bạch Mục lại không nói thêm gì.
Một khi thực sự gặp được nguy hiểm, không thể đối kháng, đương nhiên là phải chạy trốn để giữ mạng rồi.
Sau khi tới gần.
Người đàn ông quỷ dị đang ngồi ghi chép nhật ký ở trên bàn làm việc đột nhiên có hành động. Người này khẽ dừng lại, hơi ngẩng đầu và nhìn về phía ba người.