Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1859 - Chương 1860: Mạo Hiểm

Chương 1860: Mạo Hiểm

Sau khi biết được đám người kia không thể phục sinh khi tòa cổ trạch khởi động lại, Dương Gian liền chuẩn bị rút lui.

Những người khác cũng gật đầu đồng ý.

Hiệu quả của lần hành động này đã có, mạo hiểm thêm nữa là hành động không đáng.

Tuy nhiên, ngay khi bọn họ chuẩn bị rời đi, vừa đi ngang qua cầu thang tần ba, cánh cửa gỗ lúc trước biến mất đã xuất hiện quỷ dị trước mắt bọn họ.

Cánh cửa gỗ cũ kỹ hơi rộng mở, bên trong là một bậc thang hướng lên trên.

Cầu thang tương đối nhỏ hẹp, tối tăm, chỉ cho phép một người đi vào.

Phùng Toàn đột nhiên dừng lại.

- Là cánh cửa biến mất lúc trước, vừa rồi con quỷ kia cũng tiến vào bên trong đó.

Dương Gian khẽ quan sát một chút, tay nắm chặt thanh trường thương màu vàng kim, trầm mặc một lát rồi nói:

- Không cần quan tâm, tôi không muốn lại xảy ra chuyện tương tự chuyện linh dị phòng 301.

Lần trước, chuyện linh dị phòng 301 ở thành phố Đại Xuyên đã khiến hắn suýt nữa chết. Hiện tại hắn đang dẫn theo đội ngũ, nên không thể tùy tiện xâm nhập vào bên trong căn phòng cổ quái này.

Lỡ cánh cửa lại biến mất trong lần tiếng chuông xuất hiện sau, như vậy chẳng phải là toàn bộ đội của của hắn sẽ bị vây chết ở bên trong hay sao?

- Cũng đúng, chúng ta không cần thiết phải đặt mình vào nguy hiểm.

Phùng Toàn gật đầu, thu hồi ánh mắt.

Không hề tò mò đối với chỗ này.

Thế nhưng khi bọn họ muốn rời khỏi chỗ này.

Từ bên trong bậc thang đột nhiên truyền ra tiếng bước chân, dường như có ai đó đang chậm rãi đi từ trên kia xuống.

Tiếng bước chân nặng nề, ngột ngạt, rất đều đặn, khiến cho người ta cảm thấy tương đối cứng nhắc.

- Người sống không thể nào di chuyển được như vậy.

Dương Gian khẽ đưa tay ra hiệu, để cho mọi người cách xa chỗ này một chút.

- Nếu con quỷ ở bên trong đi ra, đích thân tôi sẽ xử lý nó.

Hắn quyết định dừng lại quan sát một chút.

Nhưng sau đó.

Dương Gian nhìn thấy một cỗ thi thể không đầu, mặc quần áo thời hiện đại, từng bước từng bước đi ra khỏi cầu thang tối tăm, chật chội kia.

Đây là… Thi thể của Liễu Bạch Mục.

Nhưng thi thể ở đây, còn đầu ở đâu thì không biết.

Cỗ thi thể cứ thế đi tới.

Dương Gian khẽ dùng cây trường thương ở trong tay đâm qua.

Áp chế của đinh đóng quan tài lập tức được hình thanh, không có bất cứ cơ hội nào cho cỗ thi thể phản kháng.

Thi thể lập tức mất đi động tĩnh, sau đó ngã xuống đất.

- Đây là thân thể của Liễu Bạch Mục, nó đang trong giai đoạn lệ quỷ khôi phục lại.

Dương Gian lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Vừa rồi Liễu Bạch Mục bỏ chạy, hắn ta đã đi vào trong chiếc cầu thang này. Nhưng mới đi được nửa đường thì bị hắn sử dụng thanh sài đao xử lý.

- Nhưng đúng ra trong này không thể nào chỉ có một mình Liễu Bạch Mục mới phải chứ?

Dương Gian suy tư một lát, sau đó dùng quỷ ảnh bao trùm xung quanh, định phát động môi giới để kiểm tra xem có bao nhiêu người đã tiến vào cầu thang này.

Ngay khi môi giới được phát động, hắn lập tức nhìn thấy Liễu Bạch Mục, Trương Khánh ngồi trên xe lăn và tên Vạn Đồng kia.

Ngoại trừ ba người này ra, hắn còn chứng kiến một người đàn ông trung niên âm u đầy tử khí. Người này cũng đang đứng ở trên bậc thang.

Chờ chút.

Đột nhiên.

Môi giới giống như bị một thứ lực lượng nào đó quấy nhiễu, Một loại chất lỏng sền sệt như mực chậm rãi thẩm thấu ra từ cầu thang, rồi dần dần ăn mòn hình ảnh trong môi giới.

Môi giới lập tức bị gián đoạn, hình ảnh biến mất.

Dương Gian vô ý thức lùi ra đằng sau một bước, cảm thấy một loại hung hiểm nói không nên lời.

- Môi giới của thanh sài đao không thể nào tiếp tục kéo dài, dường như có một cỗ lực lượng linh dị đáng sợ hơn nào đó đang quấy nhiễu nó.

Cùng lúc đó.

Theo tiếng chuông vang lên ở trong tòa nhà cổ.

Ở phía sau bàn làm việc trong căn phòng tối tăm, âm trầm kia.

Không biết từ lúc nào, ở chỗ đó đột nhiên xuất hiện một bóng người quỷ dị. Bóng người này ngồi trước bàn, hơi cúi đầu viết viết cái gì đó. Đồng thời đống chữ viết giống như phù văn kia dần dần hiện ra một nửa nội dung còn lại của nó.

Việc này giống như đang hoàn thiện đống chữ viết bị thiếu nét, khiến cho người ta có thể đọc được chúng vậy.

Nhưng Trương Khánh và Vạn Đồng vẫn còn hồn nhiên không hề hay biết. Bọn chúng còn đang quan sát xung quanh, tìm kiếm ngọn nguồn của tiếng chuông.

Nhưng đương nhiên bọn chúng không thể tìm ra được vị trí của đồng hồ quả lắc.

Soạt soạt soạt!

Sau khi tiếng chuông biến mất, mọi thứ khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Nhưng vào lúc này, tiếng động nho nhỏ ở phía sau lại khiến cho hai người chú ý.

Đó là tiếng ma sát của bút máy lên giấy.

Âm thanh cực kỳ nhỏ, nhưng vì xung quanh quá yên tĩnh, nên nó trở nên khá rõ ràng.

Trong nháy mắt, tâm trạng của hai người lập tức trở nên căng cứng.

"Trên bàn đằng sau lưng có người?"

Trong đầu hai người không hẹn mà cùng toát ra ý nghĩ như vậy.

Bình Luận (0)
Comment