Vương Sát Linh nói:
- Trong vòng một giờ, ngoại trừ một chút thời gian để điều chỉnh lúc giờ đúng và giờ rưỡi, cậu còn có thể chia nó ra được bao nhiêu đoạn thời gian?
Lúc này, Hùng Văn Văn, người yêu thích làm toán bắt đầu tính nhẩm.
Một giờ có 60 phút, tổng cộng là 3600 giây. Ngoại trừ lược bớt một chút thời gian để hiệu chỉnh lúc giờ đúng và giờ rưỡi ra. Nếu cứ một giây chia làm một đoạn thời gian thì có tận 3558 cái.
Hùng Văn Văn kinh hô:
- Trời ạ, 3558 đoạn thời gian.
- Đương nhiên Vương gia tôi không thể nào giam giữ lệ quỷ đầy hết toàn bộ phân đoạn thời gian. Nhưng số lượng lệ quỷ ở trong cổ trạch chắc chắn sẽ không hề ít. Với lại, hiện tại thời gian ở bên trong cổ trạch đã được sửa đổi, tôi không biết là ai đang cầm đồng hồ quả lắc. Nhưng tôi hi vọng đội trưởng Dương có thể liên thủ với tôi để xử lý tên kia, đồng thời ngăn ngừa không cho chuyện linh dị cấp S này xảy ra.
- Không, nếu nó hoàn toàn bị mất khống chế, thì đây có lẽ là một chuyện linh dị cấp SS.
Nói xong, Vương Sát Linh đi đến, giơ tay về phía Dương Gian.
Ánh mắt Dương Gian khẽ động, cuối cùng vẫn đưa tay lên nắm:
- Việc liên thủ không thành vấn đề. Nhưng tôi sẽ không đi làm những chuyện mà bản thân không có nắm chắc. Huống hồ chuyện này bị mất khống chế có một phần là do sự thất trách của cậu. Nếu cậu sớm tiêu diệt đám người Liễu Bạch Mục, chuyện này như này chắc chắn sẽ không xảy ra.
- Có lẽ cậu vẫn còn tồn tại tư tâm.
Vương Sát Linh cười nói:
- Mỗi người đều có tư tâm. Nhưng trên thế giới này vẫn không thiếu những người cao thượng, đội trưởng Dương cảm thấy thế nào? Hi vọng lần hợp tác này của chúng ta sẽ diễn ra tốt đẹp.
Dương Gian nói:
- Muốn hợp tác thì phải thể hiện ra thành ý, tôi đã mang toàn bộ tiểu đội của tôi đến rồi, người cửa cậu đâu?
Vương Sát Linh nói:
- Ba đời Vương gia tôi tổng cống có 5 người, cũng không ít hơn đội ngũ của cậu.
Nói xong.
Trên tấm kính đằng sau lưng hắn ta xuất hiện hình bóng của hai ông bà lão. Mặt mũi của cả hai đều khô gầy, âm u đầy tử khí, trông khá kinh dị.
Dương Gian nói:
- Còn chưa đủ. Đồng hồ quả lắc tồn tại trong quá khứ, kẻ có thể kích thích nó chắc chắn sẽ khởi động lại, hoặc nói là làm gì đó có hiệu quả tương tự khởi động lại. Cho nên nhân số chỉ mang tính hỗ trợ, không có tác dụng trực tiếp trong việc quyết định.
- Nếu tính thêm tôi nữa thì sao?
Bất chợt một âm thanh quái dị vang lên, dường như cuống họng của người nói đã bị bỏng, nên nó khá khàn khàn, hơi chói tai, làm cho người nghe cảm thấy không được thoải mái.
Một người cao lớn, khí tức quỷ dị, được bao bọc mới ánh sáng màu lục đi đến.
Người này xuất hiện rất đột ngột, giống như đột nhiên biến ra vậy.
- Lý Quân?
Dương Gian nhìn chằm chằm vào người kia:
- Sau chuyện linh dị của quỷ họa, cậu dường như đã thay đổi khá nhiều.
Khuôn mặt chết lặng của Lý Quân khẽ đáp:
- Vẫn được, cậu cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều so với trước.
Hai người đã từng gặp qua nhau, chính xác hơn mà nói thì cả hai đã quen biết nhau từ rất lâu.
Dương Gian hỏi:
- Hiện tại chuyện linh dị của quỷ họa thế nào rồi? Hẳn vẫn chưa xử lý xong bức tranh kia đúng không.
Lý Quân nói:
- Đã khống chế được, như vậy là đủ rồi.
Vương Sát Linh nói:
- Ba vị đội trưởng liên thủ với nhau. Dương Gian, cậu cảm thấy tỷ lệ thắng như thế nào?
- Có lẽ sẽ bị đoàn diệt.
Dương Gian nói:
- Người có thể sử dụng khởi động lại rất khó đối phó. Huống hồ, cổ trạch còn đang bị mất khống chế. Nguy hiểm mà chúng ta sắp phải đối mặt còn nhiều hơn so với tưởng tượng.
Lý Quân nói:
- Cậu vẫn như vậy, cực kỳ cẩn thận. Được rồi, không cần lãng phí thêm thời gian nữa, bắt đầu hành động, cố gắng xử lý xong chuyện này trước khi nó khuếch tán ra ngoài.
Dương Gian trầm giọng nói:
- Càng vội vàng càng dễ phạm phải sai lầm. Ở chuyện linh dị của quỷ họa lần trước tôi cũng đã cảnh cáo mấy người rồi.
Lý Quân nói:
- Vậy cậu có đề nghị gì không?
Dương Gian nói:
- Tối thiểu nhất cũng phải chuẩn bị đầy đủ vật phẩm cần thiết để cất chứa lệ quỷ và phòng tỏa toàn bộ khu vực kia.
Vương Sát Linh nói:
- Tôi sẽ cho người đi làm chuyện này ngay, nó sẽ không làm chậm trễ hành động của chúng ta đâu.
Đúng lúc này, Phùng Toàn từ trong bóng tối đi ra, sắc mặt hắn ta có chút ngưng trọng.
- Lý Quân, Dương Gian, Vương Sát Linh, mấy người chờ một chút. Tôi có câu này không biết nên nói ra không?
Lý Quân hỏi:
- Phùng Toàn, là chuyện gì vậy?
Phùng Toàn chỉ chỉ vào cửa:
- Chiếc ghế này hẳn không phải là đồ dùng ở chỗ này đúng không?
Lúc này, cửa chính đang rộng mở, còn đèn trong hành lang thì không biết vì nguyên nhân gì mà tắt ngúm một loạt. Chỉ còn lại những ánh đèn ở phía xa xa liên tục nhấp nháy.