Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1870 - Chương 1871: Chiếc Ghế Màu Đỏ

Chương 1871: Chiếc Ghế Màu Đỏ

Hả?

Ba người đồng loạt nhìn về phía chiếc ghế gỗ lim cũ kỹ kia.

Hiển nhiên nó không phải là vật dụng ở bên trong tầng này. Đồng thời, khí tức của chiếc ghế gỗ này tương đối quỷ dị, giống như có liên quan đến lực lượng linh dị.

- Bên này cũng có.

Hoàng Tử Nhã bất chợt chỉ tay ra sau lưng.

Ở phía sau lưng của cô là một lối nhỏ đi về phía WC. Cái này cũng không tính là đường đi, nhưng lúc này lại có một chiếc ghế nhỏ màu đỏ đậm đặt ngang, ngăn trở đường đi.

- Chỗ này cũng có.

Ở trên tầng này, tại giữa một đoạn hành lang cũng có một chiếc ghế màu đỏ đậm khác xuất hiện. Tương tự mấy cái gác, nó đặt giữa trung tâm của hành lang. Đồng thời sự xuất hiện của nó tương đối lý kỳ, không có tiếng động, cũng không ai cảm ứng được.

Sắc mặt Lý Quân khẽ động.

- Chuyện linh dị đã ăn mòn đến chỗ này?

- Tòa cao ốc này có quỷ, hơn nữa còn là một con lệ quỷ không tầm thường.

Tròng mắt Dương Gian khẽ híp, bắt đầu cảnh giác cao độ.

Chuyện linh dị có thể khiến cho ba vị đội trưởng không phát hiện ra thì không thể nào là chuyện linh dị tầm thường được.

- Sẽ không xui xẻo như vậy chứ? Thành phố Đại Đông lớn như vậy, hơn nữa chỗ này còn là tầng thứ một trăm của tòa cao ốc, vì sao chuyện linh dị lại xuất hiện ở đây? Sẽ không phải là trùng hợp đó chứ?

Đồng Thiến liếc nhìn hai bên, trong ánh mắt có chút kinh ngạc.

Vương Sát Linh chậm rãi nói:

- Có lẽ sau khi lệ quỷ rời khỏi tòa cổ trạch, đã bị người nào đó đuổi đến chỗ này.

Lý Quân lập tức nói:

- Cũng giống như hiệu quả của quỷ nến màu trắng à?

Vương Sát Linh đáp:

- Có lẽ là thủ đoạn mạnh mẽ hơn.

Dương Gian hỏi:

- Cậu biết được gì sao?

Vương Sát Linh chậm rãi lắc đầu:

- Khó nói, hiện tại tôi còn chưa thể khẳng định.

- Trước tiên không cần bàn bạc mấy chuyện này, cứ xử lý chuyện linh dị trước mắt đã.

Lý Quân nhanh chân đi đến gần chiếc ghế gỗ màu đỏ đậm ở cửa ra vào.

Hai người Dương Gian và Vương Sát Linh đứng nhìn, không nói tiếng nào.

Bởi vì bọn họ hiểu, Lý Quân đang thăm dò.

Chuyện linh dị chính là như vậy, cần phải có một người mạo hiểm để thăm dò, sau đó mới bắt đầu triển khai hành động.

Nếu cứ tùy tiện xúm vào hành động mà không thèm tìm hiểu sẽ rất dễ bị quỷ tập kích, tạo thành tổn thất không cần thiết.

Dưới ánh đèn tối tăm, chiếc ghế gỗ tỏa ra màu sắc tươi đẹp, đỏ tươi như máu, giường như bản thân nó có thể phát ra ánh sáng màu đỏ, cực kỳ bắt mắt.

Sau khi ngang nhiên đi qua, Lý Quân cũng không xảy ra chuyện gì, dường như hắn ta không gặp phải bất cứ nguy hiểm nào vậy.

Hắn ta khẽ nhíu mày, dùng chân đá vào chiếc ghế gỗ.

Cú đá này của hắn ta cực mạnh, khiến cho chiếc ghế gỗ màu đỏ bay thẳng ra ngoài, rồi rơi trên hành lang, không có động tĩnh.

Lý Quân nói:

- Tương đối kỳ lạ, không có lệ quỷ cũng không gặp phải tập kích.

Dương Gian nói:

- Đó là vì cậu chưa phát động quy luật giết người của lệ quỷ. Cậu thử nhìn kỹ xung quanh mà xem.

Đến lúc này Lý Quân mới phát hiện ra, ở trong góc số lượng ghế gỗ lại xuất hiện nhiều hơn.

Bất tri bất giác, không một chút dấu hiệu.

Chiếc ghế gỗ màu đỏ đậm nằm ở đó lộ ra vẻ đột ngột.

Lúc này, mắt quỷ của Dương Gian mở ra, quỷ vực khuếch tán, thăm dò quỷ dị ở xung quanh. Hắn muốn nhìn xem những chiếc ghế đỏ này rốt cục là cái gì.

Một tầng quỷ vực, hai tầng quỷ vực, ba tầng, bốn tầng... Vừa mới bắt đầu hắn đã sử dụng đến tầng quỷ vực thứ tư.

Nhưng, dưới sự bao phủ của quỷ vực tầng bốn, chiếc ghế gỗ kia vẫn không có sự biến hóa nào, vẫn là một chiếc ghế màu đỏ đậm cũ kỹ.

Năm tầng quỷ vực.

Không chút do dự, hắn mở ra quỷ vực tầng thứ năm. Ở tầng này, quỷ vực đã có thể loại bỏ một số lệ quỷ không quá khủng bố.

Nhưng chiếc ghế kia vẫn không biến hóa.

Trong đầu Dương Gian lập tức có một suy đoán đại khái.

"Có lẽ chiếc ghế gỗ này không phải lệ quỷ… Mà chính là một loại môi giới."

Chứng kiến ghế gỗ màu đỏ xuất hiện càng ngày càng nhiều, mọi người đều có thể hiểu được, chỗ này đã bị một loại lực lượng linh dị không biết nào đó xâm lấn.

Thậm chí có thể lệ quỷ đang quanh quẩn đâu đó ở chỗ này.

Vả lại điểm quan trong nhất chính là, loại lực lượng linh dị này có thể xâm lấn một cách vô thanh vô tức. Chỗ này có nhiều ngự quỷ nhân như vậy mà không một ai phát giác ra. Chỉ đến khi Phùng Toàn thấy có chiếc ghế gỗ màu đỏ nằm chắn trước cửa thì mới lên tiếng nhắc nhở.

- Không nên tốn quá nhiều thời gian cho chuyện linh dị này, nó chỉ khiến chúng ta bị chậm trễ thời gian mà thôi. Dương Gian, để người của tiểu đội các cậu xử lý chuyện ở đây đi. Còn mấy người chúng ta đi qua cổ trạch một chuyến.

Bình Luận (0)
Comment