Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1871 - Chương 1872: Chia Ra Hành Động

Chương 1872: Chia Ra Hành Động

Chuyện linh dị ở đây mà bộc phát thì cùng lắm là một tòa cao ốc sẽ bị phong tỏa.

Nhưng nếu cổ trạch ở phía bên kia xảy ra chuyện, vậy toàn bộ thành phố Đại Đông sẽ gặp tai họa.

Dương Gian nói:

- Tôi từ chối quyết định này của cậu. Tôi cho rằng chuyện linh dị ở chỗ này không hề đơn giản như cậu nghĩ đâu. Ngược lại, tôi có một đề nghị, cậu và Vương Sát Linh đi đến cổ trạch dò đường trước. Tôi sẽ dẫn dắt đồng đội của tôi xử lý tình hình ở đây. Nếu hai người cần giúp đỡ thì cứ báo tin cho tôi biết.

- Thế cũng được.

Lý Quân cũng không từ chối.

Dù sao khoảng cách giữa hai bên cũng khá gần. Đồng thời, Dương Gian có quỷ vực, nên tốc độ di chuyển cũng là cực kỳ nhanh.

Sau đó Lý Quân quay qua hỏi Vương Sát Linh.

- Vương Sát Linh, cậu có ý kiến gì không?

- Tôi không có ý kiến gì cả, hai vị cứ quyết định là được.

Vương Sát Linh mỉm cười, có vẻ như hắn ta rất dễ nói chuyện.

- Hi vọng đội trưởng Dương tranh thủ thời gian xử lý xong chuyện ở đây rồi tụ họp với bọn tôi. Dù gì đi nữa cậu cũng không muốn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, đúng không?

Dương Gian không nói gì.

Lý Quân nói:

- Vậy chúng ta chia ra để hành động.

Nói xong, hắn ta sử dụng quỷ vực mang Vương Sát Linh chuẩn bị rời đi.

Nhưng ngay khi quỷ vực của Lý Quân bắt đầu khuếch tán, một chiếc ghế gỗ màu đỏ đột nhiên lắc lắc một cách quỷ dị.

Ngay lập tức, ánh lửa chuẩn bị khuếch tán bị nó cản lại, giống như bị ngăn cách vậy. Ánh sáng của quỷ hỏa chỉ chiếu rọi được ở bên trong căn phòng, không thể nào truyền qua chỗ khác. Điều này khiến cho quỷ vực của Lý Quân chỉ có thể bao phủ tầng này, thậm chí còn không thể bao phủ hết toàn bộ tầng này nữa.

Sắc mặt Lý Quân khẽ biến.

- Bị quấy nhiễu, quỷ vực của tôi bị ảnh hưởng.

Vương Sát Linh nói:

- Xem ra suy đoán của đội trưởng Dương không hề sai. Chuyện linh dị ở chỗ này không đơn giản, chỉ sợ chúng ta sẽ không thể nào nhẹ nhàng rời đi khỏi đây được.

- Chỉ là quỷ vực bị ảnh hưởng mà thôi, chúng ta chỉ cần dùng thang máy đi xuống dưới là được. Không có gì đáng ngại hết.

Lý Quân nói, đồng thời hắn ta cũng không hề dừng lại, vẫn muốn dùng tốc độ nhanh nhất để rời khỏi đây, tiến về tòa cổ trạch.

Rất nhanh.

Lý Quân đi đến thang máy chuyên môn dành cho Vương Sát Linh và ấn nút mở cửa.

Cửa thang máy lập tức mở ra.

Lúc này, ánh đèn bên trong thang máy đã bị tắt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ một chiếc ghế ghỗ màu đỏ đang đặt bên trong. Vừa bắt mắt vừa quỷ dị.

- Lại là ghế gỗ màu đỏ?

Lý Quân tiếp tục nhấn nút, nhưng lúc này thang máy không hề có phản ứng.

Mất tác dụng.

Mặt Lý Quân đen lại, quay đầu nhìn về phía Dương Gian.

- Dương Gian, quỷ vực của cậu có bị quấy nhiễu không?

Tại phương diện quỷ vực, có thể nói Dương Gian là đầu tàu.

Mặc dù số lượng ngự quỷ nhân có được quỷ vực không hề ít. Nhưng có thể đạt đến trình độ như Dương Gian thì chỉ có thể đếm được ở trên đầu ngón tay.

Dương Gian nói:

- Quỷ vực của tôi không bị can thiệp quá nhiều, nhưng vẫn bị ảnh hưởng. Hiện tại loại ảnh hưởng này đang dần tăng lên. Nếu tôi đoán không sai, con lệ quỷ ở chỗ này đang sắp sửa thức tỉnh.

- Tôi sẽ đưa hai người xuống tầng khác, tránh xảy ra trường hợp cả đám bị nhốt ở chỗ này, lãng phí quá nhiều thời gian. Mặt khác, hai người cầm theo chiếc đồng hồ quả quýt này đi.

Nói xong, hắn lần nữa sử dụng đến mắt quỷ.

Quỷ vực bao phủ, trong nháy mắt ánh sáng màu đỏ bao trùm toàn bộ tầng này. Đồng thời bao trùm luôn cả ánh sáng màu xanh lục của quỷ hỏa. Sau đó nó bắt đầu khuếch tán ra bên ngoài. Từ chỗ này, tầng cao nhất của tòa cao ốc xuống phía dưới mặt đất.

Nhưng sau đó, Dương Gian nhanh chóng cảm giác được.

Ở trong quỷ vực của hắn đột nhiên xuất hiện một chiếc ghế gỗ màu đỏ. Chiếc ghế gỗ này cản trở tầm nhìn của mắt quỷ, khiến quỷ vực không được hoàn chỉnh, có cảm giác bị tàn phá.

Nhưng Dương Gian vẫn có thể đưa hai người Lý Quân và Vương Sát Linh ra bên ngoài.

Trong nháy mắt.

Lý Quân và Vương Sát Linh đã đột ngột xuất hiện ở dưới tòa nhà.

- Xem ra quỷ vực của Dương Gian cũng bị quấy rối, nếu không phạm vi dịch chuyển không chỉ có chừng này.

Lý Quân khẽ nhíu mày, đưa mắt nhìn chằm chằm cửa ra vào của đại sảnh tầng một.

Lúc này ở trước lối vào của đại sảnh đột nhiên xuất hiện một chiếc ghế gỗ màu đỏ, chắn ngang giữa lối đi.

Xung quanh vắng vẻ, không một bóng người, hoàn toàn khác với vẻ phồn hoa của đô thị.

Có vẻ như người ở trong tòa cao ốc này đã bị mất tích một cách ly kỳ vào lúc nào đó.

Bình Luận (0)
Comment