Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1872 - Chương 1873: Chắn Đường

Chương 1873: Chắn Đường

- Dương Gian không muốn bị cuốn vào trong chuyện linh dị của cổ trạch. Mục đích đến đây của hắn chỉ là muốn báo thù, cho nên chuyện linh dị lần này vừa trùng hợp để cho hắn lấy cớ.

Lý Quân nói:

- Không có gì đáng ngại. Huống hồ gì chuyện ở đây cũng phải có người đi xử lý, mà bên kia cũng cần có người đi dọn dẹp. Có tiểu đội của Dương Gian ở chỗ này tôi yên tâm được rồi. Đi thôi, chúng ta đi qua bên kia.

Ánh mắt Vương Sát Linh ánh khẽ động, nhưng cũng không từ chối.

Bởi vì hắn ta cũng rất muốn biết xem cổ trạch đã xảy ra chuyện gì. Vì sao sau khi cha mẹ của hắn ta tiến vào bên trong cổ trạch lại hoàn toàn không có tin tức. Chẳng những không tìm ra đồng hồ quả lắc, mà bản thân hai người bọn họ cũng không thể trở về. Trước đó hắn ta vốn định nhân lúc Dương Gian tiến vào cổ trạch để cho mẹ hắn ta tiến vào đó tìm kiếm cha hắn ta.

Nhưng sau khi Dương Gian đi ra, cha mẹ hắn ta vẫn không hề đi ra ngoài.

Nếu còn không nghĩ cách xử lý, vậy ba đời Vương gia của hắn ta sẽ phải xảy ra chuyện.

Lúc này Dương Gian bắt đầu an bài công việc.

- Mấy người đi nghỉ trước đi, chuyện ở đây cứ để cho tôi và Phùng Toàn xử lý là được.

Hắn để cho những người khác ở lại đây, không nên đi loạn xạ.

Đồng Thiến kinh ngạc nói:

- Chỉ hai người? Như vậy có ổn không?

Dương Gian nói:

- Việc số lượng người nhiều hay ít không có bất cứ ý nghĩa nào. Nếu có thể xử lý được thì tôi đương nhiên sẽ xử lý. Còn không thể xử lý, dù mấy người có tham gia vào cũng chỉ càng dễ gặp nguy hiểm mà thôi. Với lại, năng lực của mấy người không quá thích hợp cho việc xử lý chuyện này. Lần hành động trước đó mấy người đã sử dụng đến lực lượng linh dị rồi, nếu còn tiếp tục dùng đến nữa sẽ khiến lệ quỷ đẩy nhanh tốc độ khôi phục.

- Cho nên hiện tại mấy người chỉ cần tự đảm bảo an toàn cho bản thân là được.

- Vậy thì anh mau đi xử lý đi. Làm xong sớm về nhà sớm. Mẹ tôi vừa gửi tin nhắn cho tôi hỏi lúc nào thì về để ăn cơm.

Hùng Văn Văn phất phất tay, ra hiệu cho Dương Gian mau đi xử lý.

Hoàng Tử Nhã nói:

- Quỷ đồng thì sao? Anh không định mang nó theo à?

- Không cần.

Nói xong, Dương Gian khẽ ra hiệu một cái, Phùng Toàn lập tức đi theo.

Hai người rời khỏi khu nghi ngơi, đi dọc theo hành lang, tiến đến lối thoát hiểm. Mà trước khi rời đi, Dương Gian còn cẩn thận đóng kín cửa.

Ngay khi hắn vừa đóng cửa và rời đi không được bao lâu.

Ở phía sau cánh cửa, không biết từ lúc nào chỗ đó đột nhiên xuất hiện một chiếc ghế gỗ màu đỏ. Nó đặt chắn ngang cửa, không cho ai ra vào.

Trên đường, Phùng Toàn hỏi:

- Với năng lực của mấy người bọn tôi hẳn đủ để xử lý được chuyện linh dị ở chỗ này mà. Vì sao cậu không cùng hành động với đám người Lý Quân và Vương Sát Linh? Mức độ nghiêm trọng của cổ trạch hẳn đã vượt quá chỗ này.

- Tôi đương nhiên biết được điều đó. Nhưng nếu trước khi hành động mà còn có chút mập mờ thì tôi sẽ không hành động. Tên Vương Sát Linh kia chắc chắn còn có chỗ nào đó giấu diếm, nên tôi không yên tâm đối với hắn ta. Với lại, bên trong tòa cổ trạch kia cực kỳ nguy hiểm. Trong tình huống như vậy, trước tiên cứ chờ xem tình hình là ổn thỏa nhất. Trước đó tôi cũng phải vất vả lắm mới có thể sống lại, nên hẳn cậu cũng không muốn tôi lại chết nhanh như vậy chứ.

Giọng điệu Dương Gian có chút lãnh đạm.

Mặc dù hiện tại hắn đã trở thành dị loại, nhưng vẫn cực kỳ cẩn thận.

Khi đối đầu với ngự quỷ nhân, hắn có thể cuồng vọng một chút. Nhưng thứ mà hắn đang chống lại lúc này là bí mật của cổ trạch từ thời dân quốc, nên hắn không thể không cẩn thận được.

Trước lối vào của cầu thang.

Lại có một chiếc ghế gỗ màu đỏ đang chắn đường.

Chiều dài của chiếc ghế gỗ này dường như có thay đổi, nó vừa vặn chắn ngang lối đi vào cầu thang, cực kỳ kín kẽ.

Nhưng chiều cao của chiếc ghế này không đủ, tùy tiện nhảy một cái là có thể nhảy qua. Nó căn bản không thể nào ngăn chặn được người khác.

Dương Gian nhìn chằm chằm vào ghế gỗ và hỏi:

- Cậu có ý tưởng gì không?

Phùng Toàn nói:

- Những chiếc ghế gỗ liên tục xuất hiện này hẳn chỉ được hình thành từ lực lượng linh dị, chứ không phải lệ quỷ thực sự. Cho nên khi Lý Quân đụng vào chúng, hắn ta không gặp bất cứ nguy hiểm nào. Bởi vì thứ mà hắn ta tiếp xúc không phải là lệ quỷ thực sự. Theo suy đoán của tôi, mấy chiếc ghế gỗ màu đỏ này là một loại môi giới liên kết với lệ quỷ. Cần phải sử dụng một loại phương pháp đặc biệt, hoặc là thủ đoạn nào đó thì mới có thể kích hoạt được quy luật giết người của lệ quỷ.

Hắn ta tiến về phía trước, đặt tay lên trên chiếc ghế gỗ màu đỏ đậm.

Bình Luận (0)
Comment