Người quản lý kia tỏ ra sợ hãi, sắc mặt trắng bệch. Ông ta không dám hô to gọi nhỏ nữa, mà tỏ ra khúm núm.
- Tốt lắm.
Phùng Toàn cất súng đi.
Mục đích của hắn ta không phải là giết chết người này, mà chỉ là muốn chấn nhiếp đám người, dù họa bọn họ một chút.
Bởi vì hắn ta không muốn lãng phí thời gian để giải thích. Hiện tại cách nhanh nhất chính là trực tiếp khống chế cục diện.
Sở dĩ Phùng Toàn không sơ tán đám người này đi là vì chuyện linh dị đã xâm lấn toàn bộ tòa nhà. Nên việc sơ tán một cách tùy tiện sẽ chỉ khiến đám người chết nhiều hơn mà thôi. Cách tốt nhất lúc này là để cho bọn họ ở yên một chỗ.
Quỷ sẽ không giết người một cách tùy tiện.
Phương pháp tốt nhất để sống sót trong phần lớn chuyện linh dị chính là ở yên bất động.
Dù sao đi nữa, một khi bị lệ quỷ để mắt đến, dù bọn họ có chạy cũng không thoát.
Rất nhanh.
Những người kia liền im thin thít, không dám bàn tán, nối đuôi nhau trở về nơi làm việc. Ai nấy đều tỏ ra khá sợ hãi, sợ bản thân lại bị cảnh cáo như thế.
Không còn ai đám đứng lại coi náo nhiệt nữa.
Lối nhỏ chật cứng lập tức trở nên yên tĩnh, rộng rãi.
Lúc này Dương Gian đã đánh cắp được trí nhớ của cỗ thi thể kia, đồng thời lấy được đoạn trí nhớ quan trọng nhất.
Theo như trí nhớ, trong quá trình làm việc, người đàn ông tên Vương Phong này đột nhiên có ý định muốn đi vệ sinh. Sau khi đi đến chỗ này thì đột nhiên thấy chiếc ghế gỗ màu đỏ đậm đang chắn ngang cửa.
Vì không biết đây là chuyện linh dị nên hắn ta không cảm thấy sợ hãi.
Mặc dù có chút tò mò.
Nhưng Vương Phong vẫn cảm thấy đi vệ sinh quan trọng hơn. Vì thế hắn ta trực tiếp leo qua, đồng thời không thèm quan tâm đến chiếc ghế gỗ cản đường.
Ngay khi Vương Phong chuẩn bị leo qua ghế gỗ, không biết vì cái gì thân thể hắn ta đột nhiên lảo đảo một cái rồi ngồi vào nó.
Cảnh tượng quỷ dị và kinh khủng lập tức phát sinh.
Vốn dĩ ghế gỗ đang trống rỗng đột nhiên xuất hiện thêm một người.
Người này mặc một bộ quần áo cổ đại, cả người cứng ngắc và băng lãnh. Hai con mắt mở to hoàn toàn trống rỗng cùng hai chiếc chân gầy trơ xương, lơ lửng, không chạm đất. Người này cứ thế ngồi yên ở trên ghế, không hề nhúc nhích.
Đến đây trí nhớ đột nhiên bị cắt đứt một đoạn.
Trí nhớ của người chết không còn hoàn chỉnh, đã xuất hiện thiếu sót.
Dương Gian cố nhớ lại, nhưng chỉ nhận được một ít ký ức vụn vặt của tên này lúc còn nhỏ cùng một số lần ăn cơm, uống nước cùng đồng nghiệp.
Không còn tin tức quan trọng nào nữa.
Nhưng nhiêu đó đã đủ.
"Thì ra là vậy. Chiếc ghế này không thể ngồi, bởi vì bên trên nó có một con lệ quỷ. Một khi ngồi vào chỗ này, lệ quỷ sẽ thông qua môi giới là chiếc ghế gỗ và tiếp xúc với người kia…"
"Cho nên, những người ngồi vào ghế gỗ sẽ bị lệ quỷ tập kích. Còn bị quỷ giết như nào thì mình không biết."
"Nhưng nếu chỉ có nhiêu đây thì chuyện linh dị này cũng không nguy hiểm mới phải. Chỉ cần không ngồi vào ghế sẽ không có bất cứ việc gì. Mức độ uy hiếp của con lệ quỷ này không hề lớn."
Dương Gian khẽ nhíu mày.
Hắn cảm thấy nguy hiểm từ chiếc ghế gỗ màu đỏ này tuyệt đối không chỉ có nhiêu đây.
Bởi vì khi chiếc ghế gỗ màu đỏ này xuất hiện ở trong cao ốc, bản thân hắn không thể nào phát hiện ra được. Đồng thời chỗ mà chiếc ghế gỗ này xuất hiện, quỷ vực của hắn sẽ bị ảnh hưởng.
Những dữ kiện này mơ hồ tiết lộ cho hắn biết, mặc dù chuyện linh dị này chỉ giống như một chuyện linh dị bình thường, nhưng thực tế nó cực kỳ nguy hiểm.
Dương Gian bắt đầu tự hỏi:
"Trước mắt, bất kể chuyện linh dị này có nguy hiểm hay không. Dù nó có nguy hiểm đi nữa mình cũng phải nghĩ cách để xử lý. Đồng thời còn không được tiêu tốn quá nhiều thời gian. Nếu không mình sẽ không biết được việc cổ trạch bị mất khống chế sẽ liên lụy đến cái gì. Cho nên, hiện tại mình vẫn nên ngẫm nghĩ xem nên làm như thế nào để xử lý chiếc ghế gỗ này."
Hắn không thể nào dùng thanh sài đao để tách rời con lệ quỷ ngồi trên ghế gỗ. Bởi vì theo như trí nhớ, con quỷ kia ngồi trên ghế, nhưng hai chân của nó không chạm đất, vì thế nó không để lại dấu chân.
Tiếp nữa.
Quỷ sẽ không bị nhìn thấy. Chỉ có những người ngồi vào trong ghế gỗ mới nhìn thấy được con lệ quỷ kia.
Nói cách khác, nếu ngự quỷ nhân muốn đối kháng với con lệ quỷ này, bọn họ phải ngồi vào ghế gỗ, mạo hiểm tiếp nhận tập kích của quỷ.
Dương Gian nói:
- Phùng Toàn, đừng để ai đến làm phiền tôi. Nếu có chuyện xảy ra, cậu tự xử lý một mình. Tôi phải đi xử lý con lệ quỷ này đây.
Phùng Toàn gật đầu nói:
- Tôi hiểu rồi, chỗ này cứ giao cho tôi là được.