- Ai thế, không có mắt nhìn à?
Người quản lý bị đụng một cái, lảo đảo sắp ngã, điện thoại di động cũng bị rơi xuống đất. Lúc này tâm trạng ông ta đang cực kỳ tệ, gặp cảnh như vậy liên quay đầu lại rống to.
- Ông đang nói chuyện với tôi đấy à?
Dương Gian hơi liếc nhìn ông ta một cái.
Người quản lý trong lòng ngẩn ngơ, ông ta không biết vì sao mà bản thân lại dựng hết lông tơ, cùng ớn lạnh ở trong lòng.
Một loại trực giác cảnh báo cho ông ta biết.
Người thanh niên trước mắt không hề tầm thường, cực kỳ nguy hiểm.
Giống như là một tên tội phạm vô cùng hung ác vậy, không, còn nguy hiểm hơn nữa.
- Cậu…
Người quản lý này muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lời vừa đến khóe miệng đã bị ngắt ngay lập tức.
- Không có chuyện gì thì cách xa chỗ này một chút. Kẻo chết rồi lại trách vì sao tôi không nhắc nhở ông.
Dương Gian thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn vào cỗ thi thể ở trước lối nhỏ kia.
Thi thể đang nằm trên mặt đất, bộ dạng tương đối quỷ dị. Mà ở bên cạnh thi thể là một chiếc ghế gỗ màu đỏ, trông tương đối đột ngột.
Hiển nhiên, người này đã kích hoạt trúng quy luật giết người của lệ quỷ và bị nó giết chết.
"Chỉ vừa mới chết cách đây không lâu, có lẽ mình còn có thể đánh cắp được trí nhớ của người này."
Ánh mắt Dương Gian khẽ động. Ở sau lưng hắn, quỷ ảnh khẽ lắc lư, rồi dần tiếp cận đến cỗ thi thể kia.
Hắn chỉ đứng yên tại chỗ, nhưng bóng của hắn lại bao phủ toàn bộ lối nhỏ. Khiến cho ánh sáng ở xung quanh trở nên mở tối.
Hình bóng này?
Có người chứng kiến cảnh tượng như vậy liền tỏ ra khá kinh ngạc. Bởi vì theo như góc đứng của Dương Gian, bóng của hắn chỉ có thể hiện ra ở phía sau, không thể nào xuất hiện đằng trước, càng không thể kéo dài được như vậy.
Quỷ ảnh bắt đầu bao phủ, xâm lấn cỗ thi thể kia.
Trí nhớ của người này đang bị lệ quỷ đánh cắp.
Chỉ là trước giờ Dương Gian chưa từng thử đánh cắp trí nhớ trên thi thể, nhưng theo suy đoán của hắn, việc này hẳn có thể thành công.
"Đúng là có trí nhớ, tuy nhiên trí nhớ tương đối vụn vặt, không đủ hoàn chỉnh. Hi vọng có thể tìm ra cảnh tượng lúc hắn ta bị giết chết."
Rất nhanh.
Dương Gian cảm nhận được trí nhớ của cỗ thi thể trên mặt đất xuất hiện ở trong đầu.
Hắn đang cố tìm kiếm.
Người này tên là Vương Phong, là một người công nhân lâu năm ở công ty này. Quê quán của hắn ta cũng không phải ở thành phố Đại Đông, mà là người ngoại tỉnh…
Dương Gian không quan tâm nhiều đến tư liệu về thân phận của người này. Chỉ là trong trí nhớ chỉ có cảnh tượng lúc hắn ta ngồi tàu để đến công ty, cùng cảnh tượng về một vùng nông thôn xa xôi nào đó.
Toàn bộ ký ức đều bị ngắt quãng.
- Mấy người không phải là người của công ty chúng tôi? Mấy người là ai, mau rời khỏi chỗ này ngay, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.
Lúc này, người quản lý kia đã lấy lại tinh thần, lớn tiếng quát. Khi đối mặt với hai người Dương Gian và Phùng Toàn, ông ta cảm thấy khá nguy hiểm, cộng thêm hiện tại đang có người chết. Vì thế ông ta cảm thấy nên đuổi hai người bọn họ đi thì tốt hơn.
- Không cần báo cảnh sát. Hiện tại chỗ này sẽ do chúng tôi tiếp nhận.
Giọng của Phùng Toàn hơi khàn khàn, sau đó hắn ta đưa giấy chứng nhận ra.
- Mặt khác, việc mà ông cần làm lúc này là an bài cho tất cả nhân viên trở về với bàn làm việc, không được chạy loạn xạ. Bất cứ ai cũng không được hành động lộn xộn, nếu không trường hợp như người này sẽ còn tiếp tục xảy ra. Trước khi chúng tôi đưa ra kết luận, bất kỳ ai cũng không được phép rời khỏi đây.
Người quản lý kia khẽ nhìn một chút, nhưng không tin lời Phùng Toàn nói, vì thế ông ta hét to:
- Bảo vệ, bảo vệ đâu, mau đuổi hai người không liên quan này ra khỏi công ty…
Nhìn thấy bộ dạng của hai người không giống cảnh sát, nên ông ta không thèm nghe lời Phùng Toàn nói.
Nhưng không đợi cho người quản lý này nói xong, mọi người ở xung quanh lập tức câm như hến.
Bởi vì lúc này có một khẩu súng băng lãnh đang chỉ thẳng vào trán của người quản lý kia.
Giọng điệu của Phùng Toàn mang theo một chút sát ý.
- Phối hợp với bọn tôi, bất kể là tôi hay ông đều có chỗ tốt. Nếu ông còn dám càn quấy một lần nữa, tôi sẽ xử lý ông lập tức. Đừng nghi ngờ tính chân thực trong câu nói của tôi. Trên thế giới này, có rất nhiều chuyện ông không thể hiểu hết đâu.
Trên trán người quản lý kia lập tức chảy đầy mồ hôi lạnh. Cả người ông ta giống như bị mất đi tri giác. Chỉ cảm nhận được một sự lạnh léo ở trên trán.
Ông ta không dám nghi ngờ.
Bởi vì thứ này là hàng thật.
Dám cầm súng ở nơi có trị an tốt như thành phố Đại Đông, thì tờ giấy chứng nhận vừa rồi chắc chắn có tám chín phần là thật.