Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1877 - Chương 1878: Ra Tay

Chương 1878: Ra Tay

Bàn tay khô gầy đang đặt trên ghế gỗ của con lệ quỷ kia khẽ giơ lên.

"Động thủ."

Nhưng ngay lúc này, động tác của Dương Gian còn nhanh hơn. Hắn dùng cây trường thương màu vàng kim đâm về phía con quỷ. Đầu mà hắn đâm về phía quỷ là đầu đuôi, có chứa đinh đóng quan tài.

Hắn định dùng đinh đóng quan tài để găm vào người con lệ quỷ trước mặt.

Chỉ cần găm vào là hoàn toàn có thể xử lý được chuyện linh dị ở trước mắt.

- Rầm!

Nhưng ngay sau đó.

Một tiếng động cực lớn xuất hiện.

Đinh đóng quan tài của Dương Gian trực tiếp đâm xuyên qua thân thể của lệ quỷ, xuyên qua luôn cả ghế gỗ và đâm trúng vách tường ở đằng sau.

Gạch men trên vách tường lập tức bị đánh nát, xuất hiện một lỗ hổng.

Nhưng con lệ quỷ này vẫn ngồi yên tại chỗ.

Đinh đóng quan tài không thể nào ghim trúng con lệ quỷ trước mắt, mà giống như đâm xuyên qua không khí vậy. Cho nên loại áp chế này đã bị thất bại.

Ngay sau đó.

Dương Gian cảm thấy mu bàn tay của hắn bị con lệ quỷ kia sờ qua một chút, một cỗ khí tức âm lãnh bắt đầu xâm nhập vào trong da của hắn.

Không đợi cho hắn có phản ứng, chiếc ghế gỗ dưới mông đột nhiên vang lên tiếng răng rắc.

Chiếc ghế gỗ quỷ dị màu đỏ này dường như đã bị hỏng, trực tiếp phân ra từng mảnh, thành một đống vụn gỗ.

- Bịch!

Biến hóa đột ngột kia khiến cho Dương Gian trực tiếp té ngã trên mặt đất.

Đồng thời loại áp chế kia của ghế gỗ đối với hắn bị mất đi hiệu lực.

Nửa người dưới của Dương Gian khôi phục tri giác, lần nữa có thể hành động.

Lúc này Phùng Toàn đang canh giữa lối vào, thấy cảnh tượng như vậy liền hỏi:

- Xảy ra chuyện gì vậy? Thành công rồi à?

Sắc mặt Dương Gian âm trầm, hắn đứng dậy, trên mặt mang theo một chút nghi hoặc, nhìn vào đống vụn gỗ, sau đó nói:

- Không rõ lắm. Vừa nãy tôi ngồi vào ghế gỗ, sau đó lệ quỷ xuất hiện. Tiếp theo lệ quỷ định tập kích tôi, tôi ra tay, định áp chế nó, nhưng bị thất bại. Chỉ là tôi không hiểu vì sao chiếc ghế gỗ này đột nhiên lại bị hỏng.

- Dường như sau khi con lệ quỷ kia tập kích tôi thì nó cũng bị hỏng mất vậy.

Phùng Toàn đột nhiên nói:

- Dương Gian, mũi của cậu…

Mũi?

Dương Gian khẽ sờ sờ mũi. Lúc này từ trong mũi hắn xuất hiện một loại huyết dịch sền sệt. Loại máu này không còn tươi nữa, đã hơi đông kết, giống như được chảy từ trên thi thể xuống vậy.

Sắc mặt Dương Gian khẽ động.

Hắn vén tay áo.

Dương Gian lập tức chứng kiến thấy thi ban, còn có những vết máu ứ đọng quỷ dị. Đồng thời, khi hắn sờ sở vào ngực, trái tim hoàn toàn lạnh lẽo, nhịp tim đã ngừng lại từ lâu.

- Xem ra tôi đã chết, không còn đặc thù của sinh mạng. Hẳn là vừa bị con lệ quỷ kia giết chết.

Phùng Toàn khẽ giật mình, sau đó nói:

- Con lệ quỷ kia có thể khiến cho sinh mạng của người sống biến mất sao? Nhưng vì ngự quỷ nhân chúng ta tương đối đặc thù, nên mới không bị nó giết chết.

- Có lẽ là vậy, vừa rồi thời gian tiếp xúc với nó quá ngắn, nên lượng tin tức mà tôi biết tương đối giới hạn.

Dương Gian nói, đồng thời cúi đầu kiểm tra qua tình trạng thân thể một chút.

Từ khi hắn ngồi xuống ghế đến lúc nó bị vỡ vụn, thời gian còn chưa hết một phút đồng hồ.

Nhưng chỉ trong quãng thời gian ngắn ngủi không đầy một phút kia lại khiến cho thân thể của Dương Gian bị chết mất chừng mười ngày.

Toàn bộ khí tức người sống trên thân thể hắn đều biến mất.

Nếu không phải hiện tại Dương Gian đang là dị loại, thì hắn đã bị con lệ quỷ trên ghế gỗ giết chết rồi.

"Tuy nhiên, để có thể giết chết mình, dường như con lệ quỷ kia cũng phải đánh đổi một số thứ. Việc ghế gỗ bị vỡ vụn hẳn là kết quả của cuộc va chạm giữa hai cỗ lực lượng linh dị. Dù gì đi nữa, nếu nó muốn giết chết mình, thì phải đối kháng với con lệ quỷ trong thân thể của mình. Nhưng bất kể là gì, con lệ quỷ trên ghế hình như nguy hiểm hơn một chút."

Mạng của Dương Gian không đủ cứng, không thể gánh nổi lần tập kích này của quỷ.

Tuy nhiên, mặc dù thân thể hắn đã chết, nhưng ý thức không biến mất, vì thế ảnh hưởng của con quỷ này đối với hắn cũng không phải rất lớn.

- Đi theo tôi.

Dương Gian cũng không nhiều lời. Hắn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, đi ra khu vực làm việc ở bên ngoài.

Lúc này.

Hơn mười người nhân viên ở tầng này đang ngồi trước bàn làm việc, không ai dám đi bậy bạ, cũng không dám làm gì hết. Có vẻ như cục diện đã được khống chế tốt.

Dương Gian nhìn quanh một vòng.

Cuối cùng ánh mắt của hắn dùng lại trước cửa ra vào.

Ở phía ngoài cánh cửa kính kia.

Một chiếc ghế gỗ màu đỏ đậm chắn ngang đường.

Bình Luận (0)
Comment